❤︎ Chương 6 ❤︎

2.7K 162 17
                                    

Thiên Ứng Chính Bình năm thứ mười bốn, Tết năm nay ta không gói bánh chưng.

Thằng nhóc kia có lẽ sẽ không tới đây nữa, ta trước giờ chỉ gói bánh chưng cho nó ăn, nó không tới, ta gói bánh làm gì.

Ta tựa người vào cột nhà, mơ mơ hồ hồ nhìn về phía điện Thiên Trường, những ngày lễ Tết quan trọng thế này, nơi ấy hẳn là phải náo nhiệt lắm. Đã từng có thời, ta cũng váy áo xúng xính, trên đầu nặng trĩu châu báu đi lại trên những bậc thang dài dằng dặc để đi lên điện tế. Lúc đi lên trước mặt văn võ bá quan, Trần Bồ sẽ nắm tay dắt ta đi. Lúc đi xuống thường chỉ còn vài hầu cận đi cùng, Trần Bồ sẽ khom người cõng ta xuống. Ta lười biếng bắt hắn cõng về tận điện Thiên An.

Thực ra ta luôn muốn nói với hắn, nằm trên lưng hắn rất thích, có cảm giác ta cao hơn một chút, gần bầu trời hơn một chút.

Chỉ tiếc ta chưa kịp nói, Trần Bồ đã từng bước rời xa ta.

Sinh thần của ta là ngày hai mươi lăm tháng chín, sinh thần của Trần Bồ và Quốc Tuấn vừa hay lại trùng vào một ngày, ngày mười sáu tháng sáu.

Trần Bồ chưa từng nhớ sinh thần ta, dù trí nhớ của hắn rất tốt.

Ta chưa bao giờ quên sinh thần của hắn, dù trí nhớ của ta rất tồi.

Từ khi ta bắt đầu quen Quốc Tuấn, mỗi năm vào sinh thần của nó, ta đều chuẩn bị một mâm điểm tâm đủ màu đủ vị, nhưng nó luôn bỏ lỡ. Nó chưa từng tới thăm ta vào sinh thần của nó.

Nhưng sinh thần của ta thì năm nào nó cũng có mặt, tặng ta những thứ không đáng tiền.

Ví dụ như năm đầu tiên, năm Canh Tý[1], nó tặng ta mấy cân thịt nai tươi, nói đây là thành quả đi săn lần đầu của nó. Ta không nói hai lời, trực tiếp nhóm lửa bày tiệc thịt nướng với nó, kết quả sau khi giải tán, dập lửa không kỹ, lửa bén vào đám cỏ dại, báo hại Trần Bồ hốt hoảng chạy tới tưởng ta bị thiêu chín luôn rồi.

Năm thứ hai, nó tặng ta một cây đoản đao, tuy ta không biết ở lãnh cung này thì có lúc nào cần dùng đến không, nhưng ta vẫn cất kỹ trong hộc tủ, vì thanh đao đó là Quốc Tuấn rèn riêng cho ta, châu ngọc bên trên vỏ đao cũng là nó tự tay tỉ mỉ chạm khắc.

Năm thứ ba, nó tặng ta một chuỗi tràng hạt bằng gỗ sưa đỏ, nó biết ta tín Phật. Mỗi tối trước khi đi ngủ, ta sẽ lần tràng hạt trong tay tụng niệm một lần, cầu siêu cho phụ hoàng, cầu siêu cho nhũ mẫu, và chúc phúc cho Quốc Tuấn bình an.

Năm thứ tư, nó tặng ta nghiên mực hình hoa sen, và một cây bút lông thơm mùi gỗ trầm hương. Ta đương nhiên không nỡ dùng, nhét vào trong tủ cùng với đoản đao trước đây, trân quý như báu vật.

Nhưng năm ngoái, năm Giáp Thìn, nó không tới nữa. Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy, người khác quên mất sinh thần của mình là việc đáng buồn đến thế nào.

Trong lúc ta đang ngẩn người thẫn thờ, trong bụi cỏ lại vang lên tiếng loạt soạt. Sau đó thò ra hai cái đầu khiến ta suýt chút nữa nhảy dựng.

Thằng nhóc Quốc Khang bình thường đã lòe loẹt lắm rồi, ngày lễ Tết quần áo trên người nó lại càng đặc sắc hơn nữa, nhìn một hồi cũng thấy hoa mắt chóng mặt. Nó đang dắt tay một thằng bé khác nhỏ hơn, chắc chỉ tầm bốn năm tuổi. Thằng nhóc này cực kỳ dễ thương, cả người tròn trịa bầu bĩnh, chỉ hiềm chân nó đeo một cái lắc vàng, cổ lại buộc một cái chuông bạc, leng keng đến nhức cả đầu.

[Cổ đại] Mặc Sử Yên Hoa - Lý Chiêu HoàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ