❤︎ Chương 11 ❤︎

2.9K 162 11
                                    

Thiệu Long năm thứ nhất[1], mùa xuân năm nay tới sớm, không khí thanh tân như thể một trường chém giết máu tanh kia chỉ là một giấc mộng phù vân.

Mùng một Tết năm Mậu Ngọ, Thiện hoàng tuyên bố quân dân Đại Việt toàn thắng, mở tiệc khao quân, luận công ban thưởng. Ban thưởng cho những ai ta cũng không rõ, chỉ nghe Quang Khải nói với ta: Ngự sử trung tướng Lê Tần lập công lớn, ban cho ngoại hiệu Lệ Phụ Trần, tấn phong Ngự sử đại phu[2], đem Lý phế hậu Chiêu Thánh công chúa gả cho.

Nét mặt Quang Khải lúc nói những lời này với ta, ta không diễn tả được, bàn tay nó cứ nắm chặt rồi lại buông lỏng, hồi lâu cũng không nói được gì. Ta chỉ bảo nó hồi cung đi, ta muốn ở một mình. Nó lưỡng lự mãi mới nhấc chân lên, sau cùng còn nói với ta một câu: "Nếu người không muốn... bọn con đứng về phía người." Ta phất phất tay áo, trở vào trong phòng.

Đại địch đã lui, bách tính lại có thể an cư lạc nghiệp. Những người ta yêu thương đều lành lặn trở về. Ta vốn tưởng trái tim mình đã lành lại, ta vốn tưởng sẽ chẳng còn gì khiến ta đau đớn nữa.

Nhưng thì ra chỉ một chiếu chỉ của hắn, lại vẫn có thể rạch cho tim ta nát bươm.

Quang Khải mất sáu năm chữa lành vết thương lòng cho ta, nhưng giờ phải mất bao nhiêu năm nữa, trái tim này mới lại liền sẹo, hơn nữa ta biết tìm đâu ra thần dược tốt như thế nữa đây.

Ta yêu hắn như vậy, yêu đến mức hèn mọn tự nguyện moi tim mình ra trước mặt hắn như thế, hắn lạnh lùng vứt bỏ đã đành. Nhưng giờ đến ngay cả cơ hội nhìn thấy hắn, hắn cũng không cho ta nữa.

Tặng ta cho người khác dễ dàng như vậy...

Thì ra tình yêu của ta, chẳng đáng mấy đồng.

Hai mươi tư tháng hai năm Mậu Ngọ, Thiện hoàng truyền ngôi cho Hoàng thái tử Trần Hoảng, chuyển tới Bắc cung làm Thượng hoàng; Trần Quang Khải được sắc phong làm Chiêu Minh vương. Ta tự mình xuống bếp nấu một bữa tiệc, đào vò rượu xương bồ lên, cùng ba anh em Quốc Khang no say nhậu nhẹt đến tận tối mịt.

Trần Hoảng vì mới lên ngôi, còn nhiều chuyện phải giải quyết, giữa chừng bị đám nội hầu tới lôi về, ta bọc một con cá rán gói vào trong giấy, ném cho nó rồi phất tay đuổi đi.

Quốc Khang là thằng nhóc to mồm nhưng tửu lượng kém vô cùng, chưa uống được mấy ly đã lăn kềnh ra sàn nhà ngáy khò khò. Ta vào trong phòng kiếm một cái chăn mỏng đắp lên người nó. Đêm xuân dù sao vẫn cứ hơi se lạnh.

Quang Khải dõi mắt nhìn ta đắp chăn cho Quốc Khang, trong tay cầm một chén rượu lắc qua lắc lại. Nhóc con này nhìn thì yếu ớt chứ thực chất tửu lượng cực cao, mình nó uống hết nửa vò mà mặt vẫn tỉnh rụi như thường. Ta ngồi xuống bên cạnh nó, ngẩng đầu ngắm trăng sáng trên trời.

Ta nghe thấy tiếng nó nhàn nhạt vang lên bên cạnh: "Tranh thủ ngắm đi, ngày sau lại không thấy được nữa."

Ta biết nó muốn nói tới cái gì, nhưng vẫn thích giả bộ hồ đồ: "Trăng thì ở đâu chẳng giống nhau."

Nó nghiêng đầu, khẽ lẩm bẩm: "Cũng có thể. Lòng thế nào thì sẽ nhìn sự vật thế ấy. Người cảm thấy nó giống thì nó sẽ giống, thấy nó khác thì nó sẽ khác."

[Cổ đại] Mặc Sử Yên Hoa - Lý Chiêu HoàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ