Tác giả: Viên Nhi Thải Phỉ.
=============
"Huynh trưởng, ta muốn dẫn Ngụy Anh đi du ngoạn bốn phương, đây là việc mà bọn ta muốn làm nhất."
"Được. Vong Cơ, nếu ngày nào đó các ngươi du ngoạn đủ, Vân Thâm Bất Tri Xứ vĩnh viễn hoan nghênh các ngươi trở về."
Lại một lần nữa nhìn thấy bóng dáng hắn rời đi.
Sau khi đóng cửa, ngực một trận đau nhức, lập tức phun ra một mồm máu to đỏ sậm. Lam Hi Thần dùng hết khí lực toàn thân đứng lên, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ mở cửa ra.
Một lần cuối cùng, để cho chính mình phóng túng một lần cuối cùng, có lẽ là liếc mắt lần cuối cùng.
Ngoài cửa sổ, Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện, cho dù người khác nhìn không ra, nhưng Lam Hi Thần biết, trong mắt Lam Vong Cơ nhất định tràn đầy hạnh phúc cùng khoái hoạt. Nhìn đệ đệ từ nhỏ lớn lên, rốt cục tìm được hạnh phúc của bản thân, thiệt tình vì hắn vui mừng. Từ nhỏ đến lớn, y chỉ hy vọng đệ đệ có thể sống thật tốt, trời có sụp xuống cũng có y chống đỡ.
Nhưng còn y thì sao? Lam Hi Thần không dám nghĩ, đối với đệ đệ của mình sinh ra tình cảm không nên có, có lẽ từ ban đầu đã không xứng có được hạnh phúc.
Lam Hi Thần gọi Lam Cảnh Nghi đến, nói một chút chuyện kế thừa vị trí gia chủ.
"Trạch Vu Quân, việc này không cần vội vã nói với ta, Trạch Vu Quân ngươi còn......."
"Ốm đau trên người ta, ngươi làm sao biết việc này không cần vội." Lam Hi Thần ngắt lời Lam Cảnh Nghi "Nói sớm thì mới tốt. Hơn nữa, độc trên người ta đã dần lan ra khắp thân thể, sợ là không còn bao nhiêu thời gian."
Hốc mắt Cảnh Nghi hồng hồng, muốn đưa tay kéo tay áo Lam Hi Thần, Lam Hi Thần lại phun ra một ngụm máu trên quần áo gia chủ trắng tinh. Lam Cảnh Nghi chạy nhanh đến đưa y dìu lên giường, xoay người muốn đi tìm người cứu trị.
"Cảnh Nghi không cần, ngươi lại đây, ta còn có việc cần nói với ngươi."
Lam Cảnh Nghi ngoan ngoãn ngồi cạnh giường Lam Hi Thần "Cảnh Nghi a, sau khi ta chết, lễ tang hết thảy phải làm đơn giản, ngàn vạn lần không cần nói cho Vong Cơ biết, nếu hắn trở về không nhìn thấy ta, liền..... Nói ta lên núi bế quan, có thể giấu bao lâu liền bao lâu."
"Nhưng..... Nhưng Trạch Vu Quận, độc trên người ngươi, nếu không vì cứu Hàm Quang Quân, mới sẽ không......"
"Cảnh Nghi!" Lam Hi Thần bỏ xuống biểu tình ôn hòa như ngày thường, nghiêm khắc nhìn Lam Cảnh Nghi, lập tức vừa cười vừa vỗ đầu hắn "Cảnh Nghi, đúng là bởi vì như thế, mới không thể nói cho Vong Cơ, không thể bởi vì ta làm cho hắn áy náy, làm cho hắn lo lắng."
Nước mắt Cảnh Nghi không ngừng rơi xuống "Cảnh Nghi, ngươi bây giờ còn nhỏ không biết, yêu một người, chính là nguyện ý vì đối phương làm, không cho đối phương lo lắng, không để cho đối phương tạo thành áp lực. Ngươi nhìn thấy đối phương hạnh phúc, mọi thứ liền tốt, cho dù chính mình hèn mọn như con kiến, cũng là cam tâm tình nguyện."
BẠN ĐANG ĐỌC
( Trừng Hi/ All Hi ) Đoản
FanfictionTrừng Hi! Trừng Hi! Trừng Hi ( xin nhắc lại 3 lần) Các bạn không thích có thể NEXT!!! chú ý: chưa có sự cho phép của tác giả, không re-up ở bất cứ đâu