Câu chuyện nhỏ 7

731 20 0
                                    

Câu chuyện nhỏ 7: Lời muốn nói!

Thư gửi anh, người chồng tuyệt vời của Byun Baekhyun –Park Chanyeol!

"Gửi người em yêu nhất!

Anh từng hỏi em rằng em yêu anh nhiều bao nhiêu. Em đã không trả lời. Và có lẽ anh cũng hiểu, không có bất kì ngôn từ nào có thể diễn tả hết tình yêu của em dành cho anh. Em yêu anh rất nhiều rất nhiều rất nhiều! Nhưng em xin lỗi vì đã không nói thật nhiều lời đó với anh. Em xin lỗi vì đã chưa thể hiện điều đó thật nhiều với anh.

Park Chanyeol của em, em biết anh cũng yêu em thật nhiều. Chỉ cần cái ôm thật chặt của anh, đó là tình yêu. Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc em, đó là tình yêu. Chỉ cần một chiếc hôn ấm áp, đó là tình yêu. Em muốn những phút giây này sẽ kéo dài mãi mãi, sẽ trở thành vĩnh cửu.

Anh biết không, em đã thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Từ cái ngày anh và em vẫn còn là những cậu nhóc ngây thơ. Hình ảnh anh đứng trước mặt em, đưa em một chai nước khoáng sau giờ luyện tập. A! Em đã nghĩ anh thật là một người bạn tốt! Rồi càng ngày anh càng trưởng thành, từ vóc dáng lẫn tính cách. Anh từ một chàng thành niên còn hơi non nớt trở thành một người đàn ông thực thụ, bờ vai rộng bảo vệ em và con.

Em đã từng không hiểu tình cảm của anh. Lúc đó em ngốc nhỉ? Lúc đó em trẻ con và ích kỉ nhỉ? Nhưng thật may, anh đã cảm thông, anh đã chủ động mà ôm lấy em. Cảm xúc trong lòng em vỡ òa. Hạnh phúc, hạnh phúc và hạnh phúc. Phải nói với anh như thế nào để anh hiểu em đã hạnh phúc đến nhường nào.

Chúng ta cứ thế, tiếp diễn những thàng ngày hạnh phúc. Cuộc sống của chúng ta thật ngọt ngào và bình yên. Em đã rất sợ. Càng bình yên, em càng sợ hãi. Sợ hãi một ngày nào đó anh sẽ rời bỏ em. Sợ một ngày nào đó chúng ta sẽ coi nhau như người vô hình. Nhưng hình như em lo xa quá thì phải! Anh đã đánh dấu em mất rồi! Chúng ta đã có một sợi dây vững chắc kéo chúng ta lại với nhau, Park Sohyun –con gái quý giá của chúng ta. Thật tuyệt vời! Anh có biết cái cảm giác được anh nắm tay và thông báo sự có mặt của con, nó hạnh phúc tới mức nào đâu! Nhưng có lẽ anh có thể hiểu được niềm hân hoan, niềm hạnh phúc khi nghe con cất tiếng khóc chào đời nhỉ. Thật diệu kì!

Cuộc sống của chúng ta vẫn cứ thế mà trôi qua, vẫn bình lặng, giản đơn, nhưng thật hạnh phúc. Nhưng nỗi sợ trước kia trong em chợt tan biến. Vì em biết, anh sẽ luôn bên em, mãi mãi nắm chặt tay em. Em tin là thế!

Có những lúc em thật ích kỉ khi giận dỗi. Là em sai, phải, là em sai, nhưng anh lại là người xin lỗi. Anh đến bên dỗ dành. Anh ôm lấy em từ phía sau, nhe nhàng hôn lên mái tóc em, cảm giác đó thật ngọt ngào. Làm sao em có thể giận anh lâu được chứ! Đáng ghét! Tại sao anh lại làm em rung động đến mức này vậy!

Em cũng đã từng chưa thực sự hiểu anh. Những lúc em buồn, những lúc em yếu lòng, luôn là anh đến bến em, lau đi những giọt nước mắt em. Nhẹ nhàng kéo em dựa vào bờ vai ấm áp. Nhưng em đã làm gì cho anh nhỉ? Em xin lỗi vì đã vô tâm như thế! Em xin lỗi vì những lúc anh mệt mỏi, em lại bộn bề công việc mà không đến bên anh. Nếu anh có buồn, nếu anh có mệt, xin anh hãy nói cho em biết! Chúng ta là một gia đình đúng không?! Em biết anh lo sợ em sẽ buồn, anh không muốn em lo lắng. Nhưng nỗi lòng của anh, cũng chính là trách nhiệm của em. Em không thể làm anh cười lúc đó, nhưng em sẽ không để anh phải khóc một mình. Em sẽ lập tức chạy đến bên anh, ôm lấy anh, nắm chặt lấy tay anh. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!

[Chuyển ver][ChanBaek] Chào con, tiểu Hyunie!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ