7. Tuy chiều cao khiêm tốn nhưng cũng rất là nguy hiểm!

1.9K 139 93
                                    

LƯU Ý CÓ LIÊN QUAN ĐẾN SỨC MẠNH CỦA VIỆT NAM!

Trước khi vào truyện tui muốn nói là nếu các bạn đọc hết các phần ở trên rồi thì sức mạnh của Nam tui ko thể nói hết sức mạnh của Nam ra được thay vào đó nó sẽ xuất hiện trong từng bối cảnh truyện ok vào truyện thôi.
🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺🌺

Reng..........

-Việt Nam: Chuông reng rồi chúng ta vài lớp thôi kẽo trể mất!

-USSR: Uk đi thôi.

Họ vừa đi vừa trò truyện rất vui vẻ cho đến khi bước đến trước cửa lớp. USSR chuẩn bị mở cửa lớp thì bỗng VN thấy có cảm giác xấu về điều này nên ngăn cậu lại, cậu ngạc nhiên hỏi.

-USSR: Sao vậy VNam? Có chuyện gì ko ổn à?

-Nam: Chỉ là tớ có cảm giác bất an thôi.này USSR ?

-USSR: Hửm có chuyện gì vậy?

-Nam: Cậu có ai là kẻ thù trong lớp này ko? (Đặc tính của loài hồ ly rất nhạy cảm nên có thể gọi loài này có giác quan thư sáu 'chắc vậy')

Sau những câu nói của Nam chợt cậu nhớ ra là khi đọc danh sách lớp thì trong đó có tên của kẻ mà cậu ghét cay ghét đắng yúp đó là Mỹ (trời ơi tin được ko). USSR nhớ lại là khi những lúc học chung với hắn ta anh luôn bị đem ra chơi khăm hoạc làm trò đùa cho cả lớp và chắc chắn khi anh mỡ cửa ra thì sẽ có cái dẻ lau bản bay vào mặt anh. (Lo nói chuyện mà quên mất xung quanh).

-USSR: "cậu khá bất ngờ với linh cảm của VNam" Cậu nói tôi mới nhớ là Mỹ ! Cậu ta rất ghét tôi, có thể coi tôi như là kẻ thù của cậu ta vậy. Nên theo kinh nghiệm lâu năm chắc chắn tôi sẽ nhân cái dẻ lau bản vào mặt

-Nam: Mỹ ư? Ý cậu là đất nước về siêu cường kinh tế đó hả.

-USSR: Đúng.

-Nam: Sao cậu ta lại ghét anh đến vậy?

-USSR: Haz........tôi nghe mẹ tôi kể lại rằng cũng vì do hồi xưa ba tôi đã giết chết sạch gia đình cả ba lẩn mẹ của cậu ta một cách ko thương tiếc (ko phải Anh và Pháp đâu nghe) khiến cho cậu ta nuôi cái ý chí câm hận mà thành đạt như bây giờ. đến thời điểm này cậu ta vẩn cứ căm ghét tôi cho rằng tôi cũng giống như ba mình mà thôi.

-Nam: Um thế sao cậu ko giải thích cho cậu ấy rằng mình ko phải là người như vậy.

-USSR: Tôi đã cố nhưng mọi việc chỉ vô ích mà thôi "cậu nói nhỏ dần".

-Nam: Vậy chúng ta sẽ làm gì đây, cậu biết đấy ko nhận dẻ vào mặt "Nam cậu cố gắn chuyển chủ đề".

-USSR: À tôi có cách!

-Nam: Cách gì vậy?

-USSR: Là........."cậu ám sát miệng mình vào tai Nam".

-Nam: Uk nghe hay đó!

Họ bắt đầu đợi cho đến khi thầy giáo đến. Khi thầy đến.

-Thầy: Hai đứa làm gì ở trước cửa vậy sao ko vào lớp đi.

-Cả hai: Dạ ở nước chúng em có phong tục là chờ thầy vô trước rồi mới dám vô ạ (bịa truyện đó chứ làm j có truyện đó!)

 [Countryhuman]Xuyên Thời Gian__ Việt Nam× AllNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ