34 | =3=

140 13 1
                                    

Được Phùng Quý Hiên lái xe đưa đến công ty, tận lúc vào làm Thường Tiếu vẫn mơ mơ màng màng, sung sướng quên trời đất.

Bắt đầu giờ làm việc được mấy phút, cửa kính văn phòng "bang" một tiếng, bị thô lỗ đẩy ra, người tiến vào giậm giày cao gót, hùng hùng hổ hổ đích thị là Thường Thu.

Thường Thu nhìn thấy Thường Tiếu thì thở phào khiến Thường Tiếu đầu đầy sương mù. Sau đó chị lập tức xông tới, "Tiếu Tiếu, em muốn hù chết chị phải không. Sáng nay chị vừa ra cửa, bác bảo vệ nói với chị em lên xe của một cậu trai lạ, làm chị sợ muốn chết, chị nghĩ em bị bắt cóc!"

Mặt Thường Tiếu giật giật, cậu trai lạ? Không lẽ là Phùng Quý Hiên ư? Thầm nghĩ chị mình hay làm quá... mình cũng không phải con nít, sao có thể bị bắt cóc chứ.

—— Sáng nay gặp phó tổng dưới lầu, nên thuận đường đi nhờ xe đến công ty...

Thường Tiếu vội kéo áo Thường Thu, gõ một hàng chữ trên máy tính, chỉ chị xem.

"Phùng Quý Hiên?" Thường Thu hết sức kinh ngạc, sao chị không biết từ khi nào Tiếu Tiếu cùng Phùng Quý Hiên thân thiết như vậy. Nghĩ lại hôm đó mình bận hai đứa đi ăn trưa, hơn nữa về nhà rất trễ. Lập tức chuông cảnh tỉnh vang lớn trong lòng.

"Em nói này đàn chị, làm gì mới sáng sớm đã chạy qua đây." Phùng Quý Hiên nghe động tĩnh bên ngoài, mở cửa đi ra.

"Đúng lúc muốn tìm cậu."

Thường Tiếu khó hiểu nhìn chị hai trưng bộ dạng khởi binh hỏi tội cùng Phùng Quý Hiên đi vào văn phòng, còn đóng cửa lại.

"Tôi hỏi cậu có ý gì? Mới sáng sớm chạy đến chung cư chúng tôi làm gì?" Thường Thu vừa vào lập tức hỏi thẳng, không vòng vo.

Phùng Quý Hiên mắt không chớp, ngồi xuống nói: "Em đang theo đuổi Tiếu Tiếu, đi đón về đưa, không phải rất bình thường sao."

Thường Thu bị lời nói trực tiếp của cậu dọa nhảy dựng, mặt hơi xanh, tức giận nói: "Cậu đừng có đùa với tôi. Gái chơi chán, giờ muốn tìm trai phải không? Cho dù thế cũng đừng ức hiếp Tiếu Tiếu nhà tôi."

"Ấn tượng của em với đàn chị kém thế sao?" Phùng Quý Hiên nâng trán, nói: "Hiện tại em không có cô bạn gái nào, hơn nữa trước đây chưa từng quen bạn trai."

"Vậy cậu đột nhiên nổi hứng?" Thường Thu trợn mắt, "Vậy cũng đừng quấn quýt lấy Tiếu Tiếu nhà tôi, Tiếu Tiếu không giống cậu, nó là đứa nhỏ thành thật."

"Em rất nghiêm túc." Phùng Quý Hiên không lạnh không nóng, "Em rất nghiêm túc, thấy anh ấy rất đáng yêu. Hơn nữa đàn chị sao biết Tiếu Tiếu không thích em?"

Thường Thu lại cho cậu một nhãn đao, Phùng Quý Hiên là đàn em của chị, Thường Tiếu và Phùng Quý Hiên tuổi xấp xỉ, lúc nhỏ cũng coi như bạn bè, ngày thường luôn chơi với nhau, song sau đó dần xa cách, đến đại học thì hầu như không gặp mặt. Về sau Thường Tiếu chưa tốt nghiệp đã nghỉ học, hơn nữa không thể nói, tính cách cũng hướng nội không ít. Thường Thu luôn lo cho em mình, chuyện lúc trước tuyệt đối không nhắc tới, Phùng Quý Hiên cũng không nói chuyện với nó, cứ tưởng hai đứa hẳn sẽ không đứng cùng một chỗ.

[Võng Du] Võng Du Chi Cư Tâm Bất LươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ