48 | Cầu tin mật

139 10 4
                                    

Thường Tiếu cuối cùng mệt đến mức không nhúc nhích nổi đầu ngón tay nữa, thân dưới dính dính khó chịu nhưng không muốn đứng dậy tắm rửa, cuộn trong chăn ngủ luôn.

Phùng Quý Hiên lấy khăn tay giúp anh lau sơ qua, sau đó mới ôm anh vào phòng tắm rửa ráy. Tuy Phùng Tứ thiếu không có kinh nghiệm với đàn ông, hơn nữa dù là phụ nữ cũng có ai dám để Phùng Tứ thiếu giúp tắm rửa. Nhưng may thay quần chúng "nhiệt tình" trong bang không ít, quăng cho một lô "tài liệu", xem như giúp được chút ít...

Phùng Quý Hiên nhớ đến mấy tài liệu G kia liền đau đầu, có rất nhiều cái khiến người ta nhíu mày. Khinh thường ném qua một bên, nhỡ làm Tiếu Tiếu nhà cậu bị thương thì sao? Nhưng cái đuôi mèo tính thú thì thật... mê người.

Hôm sau đến gần mười một giờ trưa Thường Tiếu mới tỉnh. Đau nhức toàn thân, anh mơ mơ màng màng nhớ hôm qua chỉ ăn cơm rồi đi KTV, không leo úi cũng không dạo phố, tại sao lại đau lưng nhức chân nhỉ? Đợi khi nghiêng người nhìn thấy cậu trai đang ôm mình, lập tức nhớ đến... Mặt đỏ bừng.

"Tiếu Tiếu dậy rồi?" Phùng Quý Hiên đã sớm tỉnh, nhưng lười bám giường không chịu dậy, nằm ôm anh. Còn có chút có tật giật mình, đặc biệt tắt nguồn di động của hai người, miễn cho đàn chị mới sáng sớm đã liên hoàn triệu hồi đoạt mạng. May mà không nói cho Thường Thu biết địa chỉ biệt thự của mình.

Thường Tiếu rất xấu hổ nhìn cậu, nghe tiếng Phùng Quý Hiên thì rụt cổ. Đêm qua có tính là mình chủ động không? Nghĩ vậy càng thấy mất mặt, cứ chôn đầu trong chăn.

Phùng Quý Hiên cũng xoay người, nằm nghiêng đưa tay ôm anh. Thường Tiếu lập tức run rẩy, lúc này mới phát hiện hai người bọn họ không hề mặc quần áo, trần trụi cả quần lót cũng không có, chỉ đắp một cái chăn. Phùng Quý Hiên lại ôm mình, da thịt dán dính nhau, khiến anh khó mà không nhớ đến chuyện tối qua.

Trừ thắt lưng và chân mỏi nhừ, nơi phía sau kia hơi hơi rát ra, cơ thể coi như không có chỗ nào khó chịu lắm, cảm giác dính dính đêm qua cũng không còn, hiển nhiên đã được tắm rửa sạch sẽ, khá thoải mái.

"Dậy chưa? Có chỗ nào khó chịu không?" Phùng Quý Hiên hôn lên đỉnh đầu anh, "Hay là đói? Muốn dậy ăn chút gì không?"

Một lần hỏi liên tiếp thật nhiều vấn đề không cho Thường Tiếu thời gian trả lời. Cuối cùng Phùng Quý Hiên tự bật dậy, đào người đang chôn mình trong chăn ra, còn nói thêm: "Nghe nói thắt lưng sẽ mỏi, em xoa bóp giúp anh nhé?"

Thường Tiếu chưa kịp tỏ ý bảo không cần đã cảm nhận được một đôi bàn tay nhẹ nhàng ấn ấn lên hông anh. Tuy rất nhẹ, nhưng chỉ cần ấn nhẹ như thế đã khiến anh thấy thắt lưng như muốn đứt ra,toàn thân đau nhức, sức lực bị rút hết, chỉ có thể rên rỉ không ngừng lắc đầu.

Phùng Quý Hiên nhìn thắt lưng uốn qua uốn lại dưới tay mình, giây tiếp theo cái mông vểnh cũng lắc lắc, cảm giác ý định trêu người tuyệt đối không thành, ngược lại lại có xúc động nhào vào phòng tắm.

"Em đi rửa mặt trước, anh nằm thêm chút, lát nữa hẳn dậy." Phùng Quý Hiên ho nhẹ mấy tiếng, không nỡ đưa tay rời khỏi hông anh, sau đó thật "bình tĩnh" mặc quần áo vào phòng tắm.

[Võng Du] Võng Du Chi Cư Tâm Bất LươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ