Chap[17] Có Phải Là Em ?

1K 81 4
                                    





-"Em sao vậy?  Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế này?  "

Thấy cậu không những hơi thở hồng hộc mà còn khuôn mặt rất hoang mang, sợ hãi nữa. Cứ như vừa gặp ma vậy.

Masew nghiêng đầu ngó thẳng vào trong nhà thì thấy một người nào đó đang nằm úp lê lết giữa sàn.

"-Ai thế kia?  Có trộm trong nhà sao?  "

Nếu quả thật là trộm đột nhập , thì ông đây phải cho hắn một trận nên thân. Cậu thấy vậy liền kéo tay ngăn lại.

-"Không..... không phải trộm đâu anh..."

-"Thế là ai ?"

Masew bước đến gần hơn , thấy vóc dáng người này khá quen, lật lại thì mới phát hiện chính là Bảo Khánh.

-"Bảo Khánh!! "

Cậu ngạc nhiên hỏi

-"Anh biết anh ta?  "

-"Ừm......hồi nãy anh có nói là đi gặp người bạn,....người bạn đó của anh chính là người này, Nguyễn Bảo Khánh."

-"Mà sao cậu ta lại ở trong nhà chúng ta.....trên đầu còn bị thương nữa chứ. "

Cậu ấp a ấp úng, vừa nói vừa gãi đầu.

-"À.....thì....hồi nãy em có ra ngoài.......vô tình chọi cục đá vào đầu anh ta ..... em không biết phải làm sao cả.....nên em mới đưa anh ta về đây. "

Anh gật đầu, tỏ ra đã hiểu sự việc

-"Ò.....thì ra là vậy.....thôi chắc cậu ta không sao đâu....để anh đưa cậu ấy về. Em đừng lo gì hết mà cứ ngủ đi. "

-"Vâng ạ! "

Thế là Masew dìu Báo Khánh ra xe và chở về nhà theo đúng địa chỉ.

Cậu tinh thần dần đã ổn định , liền leo lên giường đi ngủ. Nhưng lại không thể ngủ được, chắc là thiếu anh hăng ? Giờ nhớ lại , thì có cái gì đó lạ lắm.

-"Con người anh ta thấy nam hay nữ đều ôm tới tấp như vậy sao?  Hình như.....lúc nãy anh.....ta gọi mình.....là tiểu Tuấn thì phải....."

-"Sao anh ta lại ....biết được tên mình.? "
Lẽ nào......? "

Nằm suy nghĩ linh tinh một lát rồi lấy tay đập đập vài cái lên trán.

-"Haizzz, làm gì có chuyện đó chứ.....trên đời này chẳng lẽ có mỗi mình tên Phương Tuấn sao.....tức cười.....điên quá....rồi...."

Khi Masew quay trở về,  phát hiện cậu chưa ngủ. Trên môi liền nở nụ cười gian xảo.

-"Bảo bối, sao em không ngủ đi......hay là......em đang đợi anh về để làm chuyện thân mật hả?  "

Cậu chưa kịp phản ứng đã bị anh chiếm trọn đôi môi. Chiếc lưỡi đầy mê hoặc vươn ra khéo dụ dỗ khiến cậu mất đi kiểm soát , cứ như vậy mà nhẹ nhàng hé mở cánh môi cho anh khám phá. Anh vừa chăm chú, vừa mút mát , bàn tay thuận tiện luồn vào trong áo mà thoả sức vuốt ve phần ngực nhạy cảm. Cậu thả lỏng toàn bộ cơ thể, sau đó còn bật ra vài tiếng rên nhè nhẹ.  Đương nhiên lúc đang cao trào thì đột nhiên dừng lại khiến cậu có chút hụt hẫng.

[Chuyển ver][Khánh × Jack] Anh Trai Của Tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ