Những ngày sau đó là những chuỗi ngày thật khó hiểu,hắn thường đến thăm cậu vào lúc tối muộn, vẫn là chăm cậu ăn và uống thuốc đầy đủ, sau đó nếu không bật đúng bài hát ấy thì cũng là tự một mình kể chuyện.Có thể là hắn đang kể cho cậu nghe ,chỉ có điều cậu nghe không hiểu nhưng không còn cách nào khác cũng lẳng lặng nghe hắn.Mỗi ngày hắn đều kể cho cậu nghe về ngày hôm đó hắn đã làm gì,đã đi đâu,ăn những gì và gặp những ai,cậu thật sự không biết hắn làm vậy là có ý gì,cậu đâu cần biết những điều đó? Cái mà cậu muốn biết nhất chính là bao giờ hắn cho cậu bình yên...
Hôm nay cậu đó thể đi lại được bình thường,nhìn đồng hồ đã 8 giờ vẫn chưa thấy hắn đến,cậu thẫn thờ từng bước dạo quanh khoảng sân trước phòng bệnh,gió thổi nhè nhẹ.....không khí vừa yên tĩnh vừa thanh bình cậu rất thích.Thôi thì bản thân cảm thấy thoải mái được bao nhiêu hay bấy nhiêu,sức khỏe cậu đang dần hồi phục ,không chừng sắp tới lại quay về khoảng thời gian trước kia,bị hắn hành hạ cũng không oán trách được gì.Nhìn lên bầu trời đầy sao, thấy mặt trăng hôm nay đặc biệt tròn,rất đẹp!cậu mỉm cười đưa tay như muốn chạm lấy nó,dưới ánh trăng 5 ngón tay thon dài khẽ đung đưa,chiếc nhẫn trên tay chợt làm cậu chú ý.Là chiếc nhẫn kết hôn,là thứ trói buộc cậu cả đời bên hắn,đã lâu cậu vốn không để ý đến nó,thậm chí còn không cảm nhận sự hiện diện của nó trên ngón tay,hôm nay lại đặc biệt chú ý đến.Chuyện trên đời thật vô thường phải không? lúc trước cứ ngỡ sau này người trao chiếc nhẫn cưới cho cậu sẽ là A Thành,thật không ngờ lại là một người đàn ông xa lạ và cậu đã cùng người đó chung sống với nhau đã 2 năm ,Tiêu Chiến chợt nở nụ cười cười bất đắc dĩ ,nếu đây thật sự là duyên trời như người ta vẫn thường nói thì chẳng phải quá khắc nghiệt sao?Càng đi về cuối hành lang thì càng tối,những căn phòng gần đây đều đóng cửa nên hầu như không có ánh sáng thắp lên.Tuy dáng người có mảnh mai nhỏ bé nhưng Tiêu Chiến không phải mẫu người nhát gan cho nên cậu cứ thế đi vào khoảng tối đó,khi gần đến cuối hành lang cậu bỗng thấy một bóng người cao lớn đứng dựa vào tường hình như đang nói gì đó.
-"Vu Bân,vụ kia..."
Là Vương Nhất Bác?
-"Số cổ phiếu còn lại của công ty cứ liên hệ với các chủ đầu tư hoặc ai có nhu cầu thì bán đi"
Bán cổ phiếu?Sao hắn lại bán cổ phiếu công ty? Tuy cậu đối với kinh doanh không quá hiểu biết nhưng ba cậu cũng kinh doanh,nếu một công ty bán đi cổ phiếu của mình chẳng phải công ty đó đang gặp vấn đề sao?
-"Vương tổng,ở thế giới ngầm hắn cấu kết phe phái làm khó ngài tôi có thể không nói nhưng trên thị trường quang minh chính đại hắn chỉ dùng những thủ đoạn cỏn con chèn ép, ngài cũng dễ dàng chịu thua sao?ngài dư sức lật đổ hắn ta"_Vu Bân đầu bên kia giọng không ngừng gấp rút,bản thân y theo Vương tổng đã nhiều năm,nếu khả năng của ngài ấy có thể dễ dàng quỳ xuống như vậy Vương thị không bao giờ có ngày hôm nay.Ấy vậy mà tên họ Uông kia vừa trở lại, hắn liên tục dụng kế trên thị trường địa ốc không ngừng tung hoành ,lôi kéo khách hàng về tay hắn ,hợp đồng trong vòng 3 tháng qua giảm sút trầm trọng, chưa kể có khi vừa ký xong bên khách liền xảy ra vấn đề,họ đòi cắt hợp đồng ngày lập tức.Bản thân Vương tổng suốt thời gian vừa qua đã vất vả rất nhiều,y cũng hết lòng giúp đỡ nhưng có vẻ không thể cứu vãn được gì hơn.Nhưng mà cái không thể cứu vãn ở đây thực chất không phải Vương thị mà chính là tâm ngài ấy,bản thân y thấy rõ Vương tổng đang rất bất lực,ngài ấy chính là muốn từ từ buông bỏ.
-"Cậu không cần quản,làm tốt việc của mình là được"
*Bụp*
Tiêu Chiến điếng hồn im bặt,vừa lúc nãy cậu đang chăm chú lắng nghe thì vô tình lùi phía sau một chút sợ hắn nhìn thấy liền làm chậu cây sau chân lung lay.Tuy là tiếng động rất nhỏ nhưng cậu ở cạnh hắn 2 năm nên biết rõ, một trong những thứ Vương Nhất Bác giỏi nhất đó chính là sự nhạy cảm với âm thanh,hoảng hồn định xoay người bỏ chạy thì phía sau liền bị hắn tóm lấy ép vào tường,cổ bị bóp đến không thở được,Tiêu Chiến còn cảm nhận một lưỡi dao sắc bén đang kề ngay cổ mình.Phản ứng của hắn thật quá nhanh,thật quá đáng sợ.
-"Nói! ai phái mày tới đây"_Giọng nói hắn trầm thấp,ẩn chứa sự nguy hiểm.
Tiêu Chiến tái xanh mặt mày ,cổ bị hắn bóp đến không thể lên tiếng, sợ chậm trễ một chút sẽ bị hắn thủ tiêu nên điên cuồng vùng vẫy,tay đấm vào ngực hắn không ngừng.Vương Nhất Bác có chút khựng lại,tuy hiện tại rất tối, hắn căn bản dù thân thủ tốt đến đâu cũng khó nhìn ra dung mạo người trước mặt nhưng hắn cảm giác mãnh liệt bàn tay đang đấm lên ngực hắn rất quen thuộc.
-"Là em?"_Giọng hắn lập tức vì một chút hoài nghi mà thay đổi,lực trên tay cũng nhẹ đi,cậu được thả liền ho khan vô lực mà khụy xuống nhưng lập tức được hắn đón lấy.
khụ....khụ....khụ
Vương Nhất Bác có chút hoảng, quả nhiên là hắn nhầm,liền không ngừng vuốt lưng cậu.
-"Em không sao chứ?Sao lại lén lút đứng đây?"
-"Khụ...tôi chỉ....khụ đi dạo một lát....khụ"
Vừa xoa lưng cậu vừa kéo cậu ra ánh sáng,nhìn gương mặt cậu ho đến đỏ ửng hắn cảm thấy vừa xót xa vừa buồn cười,cưng chiều xoa đầu cậu.
-"Sau này đừng lén lút vậy nữa biết không"
thình thịch....thình thịch....
Đập nhanh quá,đưa tay chạm đến ngực mình,tim cậu làm sao vậy?thật lạ...
Trong giây phút nào đó,tim lại vì chút ôn nhu trước nay chưa từng có mà không ngừng đập loạn...
Không! trước nay hắn đối với cậu dù có khắc nghiệt nhưng đều hết thảy yêu thương vậy tại sao bây giờ cậu mới nhận ra vậy Tiêu Chiến?Phải chăng lòng cậu đang có sự biến đổi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Bác Chiến]-Nam Hài
Fanfic"Quên không được tình yêu của em Nhưng kết quả khó có thể thay đổi" Tiêu Chiến,em cười thật đẹp nhưng nụ cười đó mãi mãi không dành cho tôi. p/s:Truyện này sẽ có sinh tử văn sương sương thôi nhé mọi người ^^ À có một chút [Đồng văn Vong Tiện],Nam H...