Chap 2

2K 61 3
                                    

-Alo chú Mak, chú đến phòng gym đón cháu nhé.

-Được rồi, chú sẽ tới ngay.

Theo như thói quen hằng ngày, nếu không bận công việc gì thì Cheer sẽ đi đến phòng tập gym quen thuộc của mình. Đang lững thững vừa nhìn điện thoại vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì Cheer va phải ai đó làm điện thoại và túi sách của cô ấy rơi xuống. Hai người vội nhặt đồ của người kia lên và nói tiếng xin lỗi. Ngẩng mặt lên thì hai người nói: "Cô Ann" - "Cheer"

-Em tập gym ở đây sao?

-Vâng, cô cũng tập ở đây ạ? Nhưng hình như em chưa gặp cô ở đây bao giờ.

-Ừ, cô chuyển nhà về gần đây nên cô mới tập ở đây được vài hôm thôi.

Hai người đã ngồi lại trong phòng thay đồ nói chuyện với nhau một lúc. Kết thúc cuộc trò chuyện Cheer đề nghị đc chở Ann về.

-Umm...Cô Ann..Khi nào rảnh em và cô có thể gặp nhau trò chuyện như những người bạn được chứ?

-Oh. Tất nhiên là được rồi.

Một buổi tối nhẹ nhàng, hôm nay bỗng dưng Cheer lại không muốn chơi game nữa mà cô ra ban công hóng mát. Sao bỗng dưng trong lòng lại có một cảm giác vui thế nhỉ? Từ lúc ở phòng gym về cô lại ko ngừng nhớ đến Ann và thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười với suy nghĩ nghĩ vu vơ trong đầu "Cô ấy thật xinh đẹp, nói chuyện thật dễ thương mà"

Bất giác Cheer thấy lạ với cảm giác này của mình "Không lẽ mình đang thích cô sao"

Không biết từ một ngày tươi đẹp nào đó, Cheer đã không còn đi học muộn hay ngủ trong giờ nữa. Rất chăm chú nghe giảng đặc biệt là tiết của cô chủ nhiệm, đôi lúc nhìn Ann đang giảng bài phía trên cô lại cười vu vơ...
-------------------------------------------------------
Đằng xa xa dưới bầu trời tối có đám thanh niên xúm lại mà trêu một người con gái. Không ngần ngại Cheer đã chạy ra mà đạp một tên khiến nó ngã lăn lóc và đứng chắn trước mặt người con gái kia, xem ra Cheer phải bảo vệ gái nhà lành rồi. Chỉ cần vài trưởng cô đã hạ được mấy tên và kéo người con gái kia chạy thật nhanh. Được một đoạn khi thấy chúng không đuổi theo ngoảnh mặt lại hỏi "Khun không sao chứ" thì bất ngờ, ko ai khác chính là cô giáo chủ nhiệm của mình "Cô Ann"

-Cô cảm ơn em nhiều nhé. Không có em chắc cô không biết phải thế nào nữa.

-Không sao đâu ạ. Nhà cô ở đâu để em đưa cô về?

-Tay em bị chảy máu rồi này, để cô băng bó cho nhé

-Không sao đâu ạ, chỉ là vết xước nhỏ thôi mà.

-Không được, em vì giúp cô mới bị như thế này. Phải để cô băng cho em chứ.

Khi về đến nhà Ann, cô lấy hộp cứu thương ra băng cho Cheer. Khi cô đang giỏ những giọt thuốc xuống vết thương của Cheer, có lẽ rất xót cô vừa chấm bông nhẹ vừa thổi sợ Cheer đau.
Ở viễn cảnh này, Cheer lại thấy được con người xinh đẹp ấy, đang lo cho cô.  
Khiến cô học sinh này phải đứng hình mất mấy giây và bỗng lại thật muốn bảo vệ người phụ nữ này...
Giọng Ann vang lên làm phá vỡ khung cảnh im lặng và khiến Cheer thoát khỏi những suy nghĩ
-Em có đau không? Cô xin lỗi và cũng cảm ơn em nhé.

[AnnCheer] You Are My EverythingNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ