Chương 21: Có thể dừng lại?

3K 18 4
                                    

Nắng dịu dàng, ấm áp, lung linh, huyền ảo như ánh sao le lói trong đêm đen mờ mịt. Chàng trai trước mặt, đôi môi tái nhợt nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ, ngập tràn những yêu thương.

Bờ môi Quỳnh Vi run rẩy...

- Vì sao...

Vì sao muốn bảo vệ em? Em đã không còn là cô gái của những năm tháng ấy. Sự ngây thơ em đã hoàn toàn đánh mất. Cơ thể em, linh hồn em, tất cả đã vấy bẩn, tất cả đã nhuốm màu của tội lỗi. Em đã không còn xứng đáng đứng bên cạnh anh nữa rồi.

Đình Huy... anh mãi là hoàng tử, chàng hoàng tử khiến bất cứ cô gái nào cũng ngưỡng mộ, ước ao. Nhưng đáng tiếc, em không phải Lọ Lem, lại càng không phải một nàng công chúa kiêu sa đài các. Em chỉ là một con quỷ khát máu, sẵn sàng chà đạp lên bất cứ ai để đạt được mục đích của mình. Linh hồn tội lỗi của em không bao giờ có thể đứng bên cạnh tâm hồn trong sạch của anh. Vậy vì sao... vì sao vẫn muốn bảo vệ em...

- Vì anh yêu em...

Đình Huy vươn cánh tay, vuốt mái tóc Quỳnh Vi, dịu dàng thì thầm bên tai cô. Quỳnh Vi lặng lẽ nhìn anh. Đôi mắt ấy... ẩn chứa sự cô độc đến đau lòng, sự yếu đuối ít ai thấy được.

- Anh đã từng để mất em... Anh không muốn... điều đó lập lại lần nữa.

"Tách"

Giọt nước lan tỏa trên vai áo Đình Huy. Là nước mắt, nước mắt của cô. Thật sự đó là... nước mắt của cô. Năm năm qua cô chưa từng... một lần rơi nước mắt. Tại sao...

- Đừng khóc, Vi... Anh đã nói rồi mà. Cho dù có chết, anh cũng sẽ bảo vệ em...

- KHÔNG!!! - Quỳnh Vi ôm chầm lấy Đình Huy. Những giọt nước mắt ấm ướt đầm trên vai áo anh. - Đừng làm như vậy, Đình Huy! Đừng bảo vệ em! Em không xứng! Em không xứng! EM KHÔNG XỨNG!

- Vi... Dù em có nói thế nào, anh cũng sẽ mái mãi như vậy. Vì em là người duy nhất, người duy nhất... trên thế gian này... mà... anh... có thể... yêu...

- Đình Huy...

...

"Đình Huy, lại đây đi! Ha ha! Anh chậm chạp quá!"

"Được rồi, từ từ thôi! Cẩn thận ngã bây giờ!"

Từ ngày thơ bé ấy, anh vẫn luôn là chiếc bóng đằng sau lưng em...

"Đình Huy! Hái giúp em bóng hoa kia đi! A... Cao quá!"

Anh thích ngắm em chạy nhảy vui đùa...

"Được rồi, của em đây!"

"Oa... Cảm ơn anh... Đình Huy!"

... và cả cách em cười...

Nụ cười thơ ngây trong sáng ấy, như thiên sứ bé bỏng không vướng bụi trần, thiên sứ duy nhất của lòng anh.

"Anh, em muốn hái ngôi sao kia!"

"Nếu có cơ hội, anh sẽ hái cả bầu trời cho em!"

Em cười, đôi mắt lấp lánh như ánh sao. Anh cũng khẽ cười, chợt nhận ra... em chính là vì sao rực rỡ nhất...

"Em sẽ đi. Rời khỏi đây một thời gian..."

"Đến một ngày nào đó, khi gặp lại, có lẽ em đã hết yêu anh rồi."

Ngôi sao cô đơn (my fic) (drop)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ