"Binh trường Yoon!"
Yoon Jongwoo định bước lên cầu thang, nghe tiếng gọi đằng sau mà dừng lại, có chút bực mình nhìn Sanghyun hớt hải chạy đến.
"Có chuyện gì?"
"Cho Kangheon binh trường lại ở đình bát giác đánh người," Sanghyun rõ ràng rất lo lắng, thậm chí có chút khẩn trương. "Anh có thể hay không mau chóng đến đó ngăn anh ta lại."
"Tôi không đi," Cậu quay đầu lại, tiếp tục bước đi. "Chỉ còn mấy tháng là tôi sẽ xuất ngũ, cái loại điên đó cậu đừng bảo tôi giao tiếp hắn. Sanghyun cậu cũng là phân đội trưởng, cậu đi ngăn hắn đi."
"Binh trường Yoon anh cũng biết mà, em đi ngăn hắn cơ bản là không thể, anh so với hắn là nhập ngũ cùng lúc, tốt xấu gì đi ngăn một chút cho có thôi cũng được..."
"A... Muốn điên mất." Cậu dừng bước lại lần nữa, toàn thân bực bội hướng bốn phía nhìn nhìn, cuối cùng cũng đành mềm lòng. "Được rồi, để tôi đi xem sao."
Vừa đi đến đình bát giác đã nghe được tiếng đánh nhau, chính Cho Kangheon đơn phương ra tay đánh người. Tay cầm hòn đá không ngừng nện vào mặt một binh nhất đến dính đầy máu, mặt người bên dưới hắn đã huyết nhục mơ hồ. Tình hình so với tưởng tượng của Yoon Jongwoo nghiêm trọng hơn rất nhiều. Cậu nghĩ rằng gã nổi điên lên chỉ xảy ra xô xát một chút, gặp thì mới phát hiện ra cái dạng này đánh nhau, nếu cậu đến chậm chút nữa, rất có thể sẽ chết người thật.
"Điên đủ chưa!" Cậu vội vàng xông lên trước đem Cho Kangheon ngăn lại, Sanghyun thừa dịp đem binh nhất bị đánh đến ý thức không rõ kia kéo đi. Cho Kangheon xem chừng như còn muốn đánh tiếp, thấy người nọ bị đem đi liền nổi giận đập tảng đá xuống đất, bãi cỏ khô dưới chân liền dính thành một vũng máu.
"Tên ác ôn cậu tỉnh táo lại dùm tôi, trước kia là giết mèo hoang, giờ lại bắt đầu muốn giết người sao? Rất nhanh liền xuất ngũ, lại muốn trước lúc đó bị cấm à?" Yoon Jongwoo trừng mắt nhìn người đàn ông thô bạo đang phát tiết như dã thú mà giáo huấn: "Muốn nổi điên thì đừng có nổi điên ở quân đội, muốn thì vào tù ấy!"
"...Này." Cho Kangheon ngẩng đầu lên, mắt gã giăng đầy tơ máu ngập tràn ý muốn giết chóc. "Thằng nhóc nhà mày, cũng muốn như thằng khốn kia đi tìm chỗ chết sao?"
"Cái gì?"
"Tao nói," Gã đột nhiên tung ra cú đấm, đem Yoon Jongwoo quật ra mặt đất, cậu trên mặt đã bị trúng vài quyền, bụng lại mãnh liệt bị đạp một cước, lục phủ ngũ tạng đau đến nỗi muốn phun ra máu.
"Mày là muốn như thằng khốn đó tìm chỗ chết!" Cho Kangheon nắm chặt cổ áo cậu, vừa đánh vừa nói.
Lúc Sanghyun đem binh nhất kia đến phòng y vụ quay trở lại, hai người họ cơ bản đánh đến toàn thân đều mang thương tích, nhưng so ra Yoon Jongwoo bị thương nặng hơn, trên mặt trên tay thậm chí ở cổ đều bị đánh đến ứ đọng máu. Bất quá Cho Kangheon mới đúng là người bị đặt lên mặt đất mà đánh, Yoon Jongwoo ngồi lên người gã, như máy móc giống nhau ra quyền hướng ngay mặt mà nện xuống. Chính là lúc đó, cậu bị đánh đến quanh miệng chảy đầy máu, nhưng lại không ngừng động tác đấm vào mặt gã, đến mức điên cuồng.
"Anh!" Sanghyun vội vã lao đến ngăn cậu lại, đem hai người tách ra. "Anh như nào lại cùng hắn đánh nhau!"
Sanghyun kéo cánh tay đang đánh của cậu ra, Cho Kangheon bị đánh đến bất tỉnh nhân sự. Yoon Jongwoo thở hồng hộc, máu theo miệng không ngừng chảy xuống. Ngửa đầu tựa vào vai Sanghyun, ý thức có phần mơ hồ, chỉ cảm nhận được sự vật trước mắt đang lướt qua, hiện thực cùng ảo ảnh đan xen nhau, cuối cùng hợp lại thành một mảnh tối tăm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Munjong/Edit] Quân Y
FanfictionYoon Jongwoo có chút không thoải mái, cậu cảm giác mình như đứa trẻ bị thầy giáo bắt lên văn phòng la rầy vì tội đánh nhau. Đôi mắt tròn xoe cứ như sợ hãi mà trốn tránh, tay phải đang bị Seo Moonjo giữ chặt, hắn cẩn thận xem xét như chăm sóc móng vu...