Chương 113: Phồn hoa loạn mắt người

1.6K 50 4
                                    

Editor: Mèo ™



Không có ai cảm thấy kỳ quái khi nghe công chúa Nhu quốc lên tiếng đề nghị, thậm chí còn có đại thần nở một nụ cười bí hiểm, tựa như là đã nhìn thấu ý đồ của công chúa Nhu quốc, đang chờ đợi để xem kịch hay.

Là công chúa của một quốc gia lại chủ động hiến vũ trước mặt nhiều người như vậy, nếu nói không có tâm tư gì khác, ai mà tin chứ. Chỉ là lúc này đang có mặt hoàng hậu nương nương ở đây, cách làm của vị công chúa Nhu quốc này cũng quá thẳng thừng rồi, dám quyến rũ hoàng thượng ngay trước trước mặt hoàng hậu nương nương, nàng ta ỷ vào dung mạo xinh đẹp trời ban, hay chỉ là một người không có đầu óc vậy?

Hạ Hành sau khi nghe thấy lời đề nghị của công chúa Nhu quốc, cũng không đồng ý ngay lập tức, ngược lại nhìn về Khúc Khinh Cư bên cạnh, giống như là đang hỏi nàng có hứng thú với vũ điệu dị tộc hay không?

"Bổn cung nghe nói Hộ quốc công chủ của Nhu quốc dung mạo khuynh thành, có thể nhảy ra vũ điệu đẹp nhất thế gian, hôm nay có duyên gặp được, nếu không thể chiêm ngưỡng vũ kỹ của công chúa, thì Bổn cung sẽ vô cùng tiếc nuối." Khúc Khinh Cư lộ ra nụ cười đoan trang: "Xin mời công chúa."

Đại Dung không ngờ được khi người trả lời là hoàng hậu, chứ không phải hoàng đế bệ hạ Đại Long. Nàng ta sững sờ chốc lát, ngay sau đó mới đứng dậy hành lễ nói: "Đa tạ hoàng hậu nương nương, tiểu nữ xin bêu xấu." Nói xong, nàng ta cởi giày ra, lại bỏ áo bào to lớn trên người, lộ ra trang phục đầy phong tình diễm lệ của Nhu quốc.

Những người có mặt ở đây khi nhìn thấy hành động này tuy có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ đến phong tục của các quốc gia đều không giống nhau, vì vậy cũng không lộ ra vẻ mặt quá mức luống cuống, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà thầm so sánh vị Hộ quốc công chủ này và vũ cơ, dù sao trong trường hợp này, nữ nhi danh môn thế gia sẽ không tự hạ thân phận mà biểu diễn trước mặt nhiều người, ngược lại là để cho vũ cơ ca cơ phụ trách việc trợ hứng này.

Hơn nữa. . . . . . Vũ điệu đẹp nhất thế gian ư? Chỉ là một hòn đá cụi đến từ một quốc gia nho nhỏ mà cũng dám khoe khoang như vậy, đúng là ếch ngồi đáy giếng.

Khi Khúc Khinh Cư nhìn Đại Dung cởi áo bào khoác ngoài xuống, lộ ra cánh tay và vùng eo thon, nàng mỉm cười giơ ly trà lên, quét mắt nhìn đám nhạc sư Nhu quốc tiến vào từ ngoài điện, cúi đầu nói nhỏ bên tai Hạ Hành: "Eo thon của công chúa Nhu quốc nhìn thật là mê người, nhỏ nhắn mềm mại như nhành liễu, khiến người ta không nhịn được mà muốn tiến đến sờ một cái." Nàng là đang nói thật, tuy làn da của vị Hộ quốc công chủ này không trắng trẻo hồng nhuận, không quá phù hợp với thẩm mỹ của các nam nhân Đại Long, nhưng ngũ quan hết sức diễm lệ, vóc người cũng cực kì nóng bỏng, không khác gì một quả ớt cay, mặc dù không phải là một trong những gia vị chính, nhưng khi nhìn thấy liền khiến người ta không nhịn được mà muốn nếm thử mùi vị của nàng ta.

Hạ Hành tùy ý quét mắt nhìn nữ nhân đang lắc lắc mông giống như rắn nước ở phía dưới, nhớ lại dáng vẻ Hồng Y Phi Thiên của Khúc Khinh Cư trước đây không lâu, nhẹ giọng cười nói bên tai nàng: "So với Khinh Cư, chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi." Theo ý hắn, vị Hộ quốc công chủ này quả thật có vài phần ý vị, nhưng chưa phải là báu vật hiếm có khó tìm trong thiên hạ, ngược lại mị hoặc trong vũ điệu của Khúc Khinh Cư như ẩn như hiện, càng làm cho hắn động lòng hơn. Nữ nhân phải có mùi vị như rượu ủ lâu năm, làm cho người ta càng thưởng thức càng mê đắm, chứ không phải là rượu mạnh như vậy, lúc mới nếm thử thì còn thấy vài phần cay nồng mới lạ, nhưng nếu uống nhiều vài hớp, thì cũng có khác gì như rượu Thiêu Đao Tử [1] bày bán ở ven đường đâu?

[1] Rượu Thiên Đao Tử (Con dao cháy): là tên một loại rượu mạnh, có nồng độ cồn rất cao (65 – 75%), được đặt tên như vậy là vì khi uống vào sẽ có cảm giác như đang bị đốt cháy.

Đại Dung càng múa càng hăng, lắc mông càng bạo hơn, như một con độc xà, không tự chủ hấp dẫn không ít ánh mắt của những nam nhân ở đây, nhìn nàng ta lắc eo hất mông, trong đầu chỉ còn lại hai chữ - báu vật.

Theo tiếng trống càng nhanh, chân trần của Đại Dung chuyển động càng lúc càng nhanh, khi tiếng trống vừa dứt, nàng làm động tác giơ cao mủi chân, bắt chéo tay trước ngực, giống như nữ thần mị hoặc đột nhiên thu hồi ma pháp của mình, lại biến về thành nàng công chúa cao quý.

Hạ Hành vẫn luôn nói chuyện với Khúc Khinh Cư, từ đầu tới cuối cũng không nhìn kỹ vị Hộ quốc công chủ này đến tột cùng đã nhảy múa như thế nào, thấy người nhảy xong rồi, liền giơ tay lên nói: "Vũ điệu của công chúa Nhu quốc quả thật phong tình đặc biệt, hoàng hậu nàng thấy thế nào?"

"Hoàng thượng nói rất đúng." Khúc Khinh Cư cười nói tiếp: "Công chúa xinh đẹp như ngọn lửa rực cháy, không bằng tặng cây trâm hồng ngọc trong tư khố của bổn cung cho nàng ấy, cũng coi như không làm mai một cây trâm quý này."

"Đa tạ hoàng đế bệ hạ và hoàng hậu nương nương tôn quý." Đại Dung thấy hình như Hạ Hành cũng không mê đắm vũ điệu tươi đẹp của mình, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng trong lòng đánh giá Hạ Hành lại càng ngày càng cao, một nam nhân không dễ bị sắc đẹp mê hoặc, so với nam nhân bình thường càng khiến nàng ta có hứng thú khiêu chiến hơn. "Nhưng đây là vật hoàng hậu nương nương yêu thích, sao ta dám đoạt lấy sở thích của người khác chứ."

"Công chúa khách khí." Khúc Khinh Cư cười nhẹ nâng bộ diêu Phượng Hoàng bên tóc mai. "Hay công chúa ghét bỏ trâm ngọc của bổn cung không tốt?"

"Thần nữ không dám." Đại Dung ra thấy sắc mặt của hoàng hậu nương nương không vui, vội vàng hành lễ nói: "Đa tạ hoàng hậu nương nương ban thưởng."

"Không cần khách khí." Khúc Khinh Cư nở nụ cười hòa hoãn: "Bổn cung nghe nói gần đây thân thể nữ vương quý quốc không khoẻ, Bổn cung từng nghe kể không ít chuyện về nữ vương anh minh năm xưa, hết sức kính nể ngài ấy, sau khi hoàng tử và công chúa về nước, nhất định phải chuyển lời chúc phúc của Bổn cung đến nữ vương giúp ta."

Nghe được hoàng hậu nương nương nhắc tới mẫu vương mình, Đồ Nhĩ cũng đứng lên theo, đi tới đứng bên cạnh muội muội, cung kính thi lễ: "Đa tạ tấm lòng của hoàng hậu nương nương, nếu mẫu vương biết được, chắc chắn sẽ vui mừng, không thuốc mà khỏi."

Khúc Khinh Cư cười nói: "Hoàng tử quá lời, hai vị đều là nhân trung long phượng, không biết người nào trưởng người nào thứ?" Nàng nâng chung trà lên nhẹ nhàng dùng nắp trà gạn bã trà trên mặt, giọng nói hết sức bình tĩnh, như chỉ là tùy ý hỏi mà thôi.

"Bẩm hoàng hậu nương nương, tại hạ là trưởng." Đồ Nhĩ nhớ từ khi bước vào điện Loan Hợp đến giờ chưa từng xưng huynh gọi muội với Đại Dung, nhưng là sứ thần, trong hai người bọn họ, ai trưởng ai thứ, Đại Long đã sớm biết rõ. Nhưng vào lúc này hoàng hậu nương nương hỏi hắn ở trước mặt mọi người, vậy hắn cũng chỉ có thể thành thật trả lời.

"Thì ra là như vậy." Khúc Khinh Cư gật đầu, quay đầu nói với Hạ Hành: "Không phải nữ vương có một chuyện cần nhờ hoàng thượng ngài định đoạt sao, thiếp cảm thấy lúc này không khí vừa tốt, lại có chư vị đại thần và sứ thần của các quốc gia ở đây, rất thích hợp tuyên bố chuyện này."

Vào lúc này mọi người đều yên lặng lại, ánh mắt Đồ Nhĩ và Đại Dung quét tới quét lui, mặc dù mọi người đều biết chuyện mà hoàng hậu nương nương nói là chuyện gì, nhưng không ai nghĩ tới, hoàng hậu nương nương sẽ trực tiếp nói chuyện này ra như vậy, nhưng nghĩ đến bức thư là do nữ vương bệ hạ gởi đến, hoàng hậu nương nương đọc được cũng là bình thường.

"Hoàng hậu không đề cập, thiếu chút nữa trẫm cũng quên." Loại chuyện nhỏ này Hạ Hành không cần phải phí nhiều tâm tư, huống chi trong lòng hắn tương đối thiên về Đồ Nhĩ, nữ nhân như Đại Dung có dã tâm quá lớn, đối với triều Đại Long mà nói, không cần có một quốc vương phụ quốc mang dã tâm quá lớn. "Trước đây không lâu nữ vương Nhu quốc có gởi thư đến, hi vọng trẫm sẽ chọn ra một người kế vị từ trong hai người, theo ý trẫm, hai vị đều là những nhân tài đầy hứa hẹn, thật sự khiến trẫm khó có thể quyết định."

Trong tình huống này, những quan viên vốn muốn nói tốt cho Đại Dung cũng không dám lên tiếng, bọn họ lại không ngốc, mới vừa rồi hoàng hậu nương nương ám hiệu với mọi người, Đồ Nhĩ là trưởng hoàng tử, Đại Dung công chủ là thứ, nếu bọn họ còn không mở to mắt biết khôn mà ngậm miệng lại, không phải là muốn đối đầu với hoàng hậu nương nương sao?

"Hoàng thượng, hoàng tử và công chúa đều là con vợ cả, nhưng trưởng thứ khác biệt, vi thần cho là, nên lập hoàng tử Đồ Nhĩ làm Thái tử." Trung Nghĩa công đứng lên, chắp tay nói: "Nếu như không ngoài ý muốn, lập trưởng lập dòng chính, chính là sự lựa chọn tốt nhất."

Trung Nghĩa công vừa nói ra, lập tức có nhiều đại thần bước lên tán thành, không bởi vì Đại Dung là một báu vật mà vứt bỏ lập trường của mình.

"Nếu đã như vậy, trẫm phong hoàng tử Đồ Nhĩ làm Thái tử, viết thánh chỉ để sứ thần mang tới Nhu quốc tuyên đọc." Hạ Hành khẽ vuốt cằm, lộ ra vẻ mặt tán đồng, "Nếu chuyện này đã xong, thì tiếp tục thọ yến thôi."

Đại Dung không ngờ vương vị của mình không tiếng không động cứ thế mà bay mất, rõ ràng trước khi đến đây, mẫu vương còn từng ám chỉ đế vương Đại Long coi trọng mình, tại sao lúc này nàng ta không nhìn ra nửa điểm coi trọng mình của Hoàng đế vậy?

Rõ ràng nàng ta mới chính là công chúa được toàn thể dân chúng Nhu quốc sùng bái nhất, thậm chí mẫu vương còn lấy "Hộ quốc" làm phong hào cho nàng ta, tại sao chỉ chớp mắt một cái mà hoàng đế bệ hạ đã lập ca ca của nàng làm thái tử rồi?

Đồ Nhĩ lại càng không ngờ được vị trí thái tử lại bay tới tay mình mình một cách đột nhiên như vậy, hắn ta ngạc nhiên sững sờ, ngây người chốc lát mới nhớ tới việc quỳ xuống tạ ơn, không biết có phải do hắn ta nghĩ nhiều hay không, hắn ta có cảm giác nếu như không có mấy câu nói kia của hoàng hậu nương nương, có lẽ vị trí thái tử này sẽ không liên quan gì tới mình.

Chỉ là, vì sao hoàng hậu nương nương lại giúp mình?

Bỗng dưng hắn ta ngẩn ra, ánh mắt phức tạp nhìn muội muội đang quỳ gối bên cạnh mình, nghe nói hoàng hậu Đại Long vô cùng thưởng thức những nữ tử biết ẩn nhẫn, nếu lúc nãy muội muội không hiến vũ, mà tìm cách thân cận với hoàng hậu nương nương, thì làm gì đến lượt hắn ta chứ?

Hắn đã sớm nói muội muội sẽ dùng sai phương pháp rồi, nhưng nàng ta cố tình cho rằng tất cả nữ nhân Đại Long đều ôn thuần hiền lương, sao nàng ta không suy nghĩ tử xem, ngay cả tính tình của nữ nhân nhu quốc cũng thiên biến vạn hoá khó nắm bắt, huống chi ở Đại Long đất rộng người đông, trên thế gian này làm gì có nơi nào nữ nhân mà thật sự rập theo một khuôn chứ?

Muội muội thua ở chỗ quá mức kiêu ngạo, quá mức tự tin, nàng ta không tin giữa Đế hậu có tình cảm thật sự, nhưng đối với Đế hậu trước mắt này, hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng ta, đây là vận mệnh sao?

Cho đến khi vạn thọ yến kết thúc, Đại Dung công chủ cũng chưa tỉnh lại từ đả kích mất đi vị trí kế vị kia, chờ bữa tiệc tan cuộc, nàng ta ra khỏi điện Loan Hợp, gió lạnh thổi từng hồi, thấy pháo hoa nổ tung ở phía chân trời thì mới chậm rãi phản ứng lại, nàng thật thất bại, ca ca đã trở thành người kế vị Hoàng đế Đại Long thừa nhận rồi.

Công chúa không thể kế vị thì có tác dụng gì, sau khi về nước cũng chỉ có thể gả cho một phò mã, sau đó sanh con, từ từ chết già trong phủ công chúa. . . . . .

Cuộc sống như thế quá đáng sợ, nàng ta muốn làm nữ vương cao cao tại thượng, nếu không được làm nữ vương, thì những kiêu ngạo trước kia khác gì chuyện cười cho người khác đâu?

Ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực rỡ, nàng ta nghe nói phương pháp chế luyện pháo hoa này không quá khó, nhưng phải vô cùng chú ý đến liều lượng thuốc nổ, quốc gia của mình không làm ra được, vì vậy đã tốn không ít ngân lượng mua từ Đại Long về. Cho nên nếu không phải trường hợp trọng đại thì sẽ không dễ dàng sử dụng vật trân quý như thế, càng không thể nào đốt lâu như Đại Long thế này.

Chỉ là sinh thần của một đế vương, mà đã đốt pháo hoa lâu như vậy, từ khi yến tiệc còn chưa giải tán đến bây giờ, vẫn không ngừng đốt, giống như những thứ đồ này không đáng tiền chút nào, đứa trẻ ven đường cũng có thể mua về chơi vậy.

Đại Long phồn vinh thịnh vượng, Nhu quốc bần hàn.

Đại Dung công chủ dừng chân, quay đầu lại nhìn điện Loan Hợp tinh xảo xa hoa sau lưng, ngay cả bậc thềm ngọc và trụ ngọc bên ngoài điện cũng cầu kỳ bất phàm như vậy, không biết cuộc sống của những nữ nhân trong hoàng cung sẽ được trải qua xa hoa đến bực nào nữa?

Cách đó không xa, đoàn người cầm đèn cung đình xinh đẹp, vây quanh một phượng giá, sau khi phượng giá xa hoa cao quý khiến người ta không dời nổi tầm mắt đi qua, phía sau xe còn đi theo không ít cung nữ ăn mặc hoa lệ, xa hoa như vậy, khiến nàng ta hơi sững sờ, không nhịn được hỏi thủ vệ đứng gác bên ngoài điện Loan Hợp: "Người ngồi trong cỗ xe xinh đẹp kia là ai ?"

Thủ vệ thấy là công chúa của phụ quốc, lập tức khách khí đáp: "Đó là phượng giá của hoàng hậu nương nương, bởi vì hoàng hậu nương nương đã rời đi cùng với hoàng thượng, cho nên phần lớn thái giám cung nữ hầu hạ đã đi theo ngự liễn trước rồi."

Khoa trương như vậy mà chỉ là phần nhỏ? Đại Dung công chủ kinh ngạc, nếu hoàng hậu ngồi ở bên trong, thì sẽ là thịnh cảnh bực nào?

Đây chính là cuộc sống trong hoàng cung Đại Long sao? Khó trách lúc trước mẫu vương luôn nói Đại Long phồn vinh thịnh vượng thế nào, nàng ta cho rằng mẫu vương chỉ nói quá lên mà thôi, hôm nay tự mình đến Đại Long, nàng mới biết Đại Long chân chính còn phồn vinh đặc sắc hơn những gì mẫu vương nói nhiều.

Nàng ta kinh ngạc nhìn phượng giá càng đi càng xa, hơi mất hồn, nếu sau này mình cũng trải qua cuộc sống xa hoa như vậy, thì tốt biết bao.

Hôm nay nàng ta đã không làm được nữ vương tương lai của Nhu nước, nhưng nếu có thể làm hoàng phi ở Đại Long, trải qua cuộc sống xa hoa giàu có như vậy, cũng là một lựa chọn tốt.

Không phải nói nữ nhân được Hoàng đế Đại Long sủng ái còn tôn quý hơn cả hoàng hậu hay sao, nếu nàng ta có thể trở thành nữ nhân tôn quý hơn cả hoàng hậu, tới lúc đó nàng ta cần gì phải tặng lễ lấy lòng đám quan viên nho nhỏ ở Đại Long nữa? Vương vị Nhu quốc thì coi là gì, cho dù ca ca trở thành Quốc vương, khi nhìn thấy mình cũng phải ngoan ngoãn khom lưng hành lễ. Chỉ sợ ngay cả hoàng hậu, cũng không dám dùng thái độ cao cao tại thượng này để đối đãi với mình nữa.


THẾ NÀO LÀ HIỀN THÊ - FULLNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ