Chương 10. [ Phiên Ngoại? ]

2.1K 140 4
                                    

Bỗng dưng nhớ em vào một ngày nắng.

Không phải kiểu nhớ nhung thường thấy trên những câu chuyện tình yêu lãng mạn, mà là bỗng dưng nhớ ra anh là ai, em là ai, chúng ta đã từng là gì. Chính cái kết của câu chuyện chúng ta cũng giống như trên những trang tiểu thuyết hay viết, là cái kiểu người có tình sẽ về với nhau, chung sống thuận hòa. Thế nhưng chúng ta hơn họ một điểm, vì cả hai quãng đời người đều tìm được đối phương, may mắn thay đối phương cũng lại không quên mình.

Anh rất hạnh phúc.

Thế giới này đã ban cho chúng ta vô cùng nhiều lời chúc phúc. Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.

Nắng ở Bắc Kinh chịu ảnh hưởng từ cái dữ dội của vùng đất nhiệt đới, thiêu đến rát mắt, nên anh không gửi em cái này đâu. Từ từ chờ đến chiều tối đi, lúc ấy có gió hạ, thời tiết cũng dịu hơn một chút. 

Anh muốn gửi em những thứ dịu dàng nhất.

Ở California bên đó có nắng không?

.

.

Nhớ anh, hôm nào cũng nhớ anh, không quản nắng hay không nắng.

Em đã nghĩ đến rất nhiều loại tình huống, không biết trong khoảng thời gian em đi anh có bị ai cuỗm mất không, nếu như thế lúc về đi đánh ghen cũng thật khổ sở. Thế nhưng lại không nghĩ đến anh có thể nhớ ra tất cả chuyện của kiếp trước, lẽ nào đến một mốc thời gian nhất định thì sẽ nhớ được sao? Mà thôi không quan tâm, chuyện chính là anh nhớ ra rồi, cũng không cần quá lo lắng xem chừng anh nữa.

Em cũng rất hạnh phúc.

Cuộc đời mới này đã trả lại cho em rất nhiều thứ mà trước kia em bị tước mất. Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.

Nắng ở California hay nắng ở đâu cũng thế cả thôi, so đo làm gì, nếu anh gửi được thì gửi luôn anh sang đây đi, em không ngại nhận đâu. Khu lưu học sinh bên đây dường như ai cũng đóng gói cả người yêu mang sang, đi đi lại lại một vòng quanh khuôn viên, phát hiện ra chỉ có một mình mình là cô đơn mang chó đi dạo.

Em nhớ anh.

Ở Bắc Kinh bên đó có nhớ không?

.

.

Tiên sư bọn trẻ ranh, yêu đương gì mà lắm thế.

Đơn thuần là một người cậu thương cháu, một người em thương anh, thế mà cả hai người kia không hẹn đã có người yêu, gạt bản thân mình sang một xó không thèm để ý. Ngụy Vô Tiện cả ngày đi chơi với Lam Vong Cơ, Kim Lăng thì sang Mỹ du học, thư từ gửi cho thằng bé nhà họ Ôn kia được mười bức hơn, mới có một bức gửi về cho mình. Nuôi cháu dạy cháu để nó lớn nó đổ mình đi thế này thì thà không nuôi!

Thôi không sao, tốt. Nó cười nhiều thế là được rồi.

Nghĩ một chút như vậy thôi, lại phải lao đầu vào làm việc. Lúc đầu bảo sao anh rể bảo mình tới đây quan sát, hóa ra là do hạng mục này trắng tinh từ đầu đến cuối, chưa thi công chút nào, đúng là giao cho mấy lão cáo già hay ăn chặn kia là không ổn.

[ Lăng Truy ] [ Đồng nhân Văn MĐTS ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ