Tôi vội đứng dậy , hỏi mọi người chuyện gì đã xảy ra . Theo lời của đám người đó, tôi cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện
Hóa ra Vương Thuấn sợ rằng tôi sẽ nhân cơ hội mà trốn thoát , nên đã vội chạy đến nhà thờ để canh chừng tôi một lát , nhưng cả đêm cũng không quay trở về
Người nhà nghĩ anh ta vẫn đang ở cạnh tôi nên cũng không cho người đi tìm anh ấy
Sáng hôm nay , người dân mới phát hiện ra Vương Thuấn đã chết trên đường đến nhà thờ .
Cái chết của Vương Thuấn hết sức đáng sợ, trên cơ thể anh ta đầy rẫy những vết roi . Những vết roi quật vào những chỗ chí mạng, có chỗ đã không còn da thịt lành lặn
Dân làng lúc ấy mới thông báo cho nhà họ Vương về cái chết của Vương Thuấn. Vừa nghe xong , con trai anh ta vội vác dao chạy đến nhà thờ để tìm giết tôi
Nghe họ nói xong , trái tim tôi ngay tức khắc lạnh đi một nửa . Không cần phải nói , nhìn vào hiện trường vụ án , người ta đã xác định ngay rằng tôi chính là thủ phạm đã giết chết Vương Thuấn , bởi ngày hôm qua , anh ta đã quật tôi bằng roi và ngày hôm nay, anh ta cũng bị quật cho đến chết
Có lẽ , lý do duy nhất mà tôi có thể an toàn cho đến bây giờ là vì đứa con thứ ba của bà cụ được giao nhiệm vụ canh chừng tôi cũng đã mất tích , và tôi là người duy nhất mà theo họ có thể biết được tung tích của anh ta
"Chung Xuyên , chúng tôi hôm qua đều trở về sớm , chỉ còn lại mỗi đứa con thứ ba của bà cụ ở lại đây , nhưng hôm nay nó đã biến mất , rốt cuộc nó đã đi đâu rồi ? "
Một người trong làng có mối quan hệ tốt với gia đình tôi tiến đến hỏi
" Đừng nói chuyện vô nghĩa với anh ta , thằng nhóc này không phải là người nữa, nó thực sự điên rồi "
Đôi mắt đỏ ngầu của nhà họ Vương không ngừng oán hận nhìn chằm chằm tôi ,khiến tôi cảm tưởng như mình sắp bị ăn thịt đến nơi rồi
" Mọi người bình tĩnh , tối qua tôi .... Xin mọi người hãy cho tôi giải thích "
Tôi đã rất cố gắng để giải thích với họ nhưng không một ai cho tôi cơ hội , xung quanh chỉ toàn vang lên những tiếng chửi rủa khiến tôi tuyệt nhiên không biết nói gì nữa
Một lúc sau, bố mẹ tôi đến .
Trước mặt đám người kia , bố tôi xông vào , hung hăng đá tôi ngã xuống đất , nhìn tôi bằng ánh mắt tràn ngập tức giận , miệng không ngừng hỏi tôi tại sao lại làm ra chuyện này
Mẹ tôi vừa khóc vừa chạy đến ngăn cản bố tôi
Chỉ trong một khoảng thời gian, tôi từ người thanh niên trẻ tuổi ai gặp cũng yêu quý biến thành một tên sát nhân nghìn người chửi rủa
Ngay lúc này , tôi nghĩ về Tề Linh , người phụ nữ xinh đẹp màu đỏ ấy . Tối qua , khi cô ấy đến đây , đứa con thứ ba của bà cụ bỗng biến mất . Và cô ấy có thể chứng minh tôi vẫn ở trong ngôi đền ngay khi Vương Thuấn bị người ta giết
Nghĩ đến điều đó , tôi cảm thấy như mình cuối cùng cũng được cứu sống rồi
"Tôi có bằng chứng , tôi có bằng chứng về việc mình không giết người "
Tôi hét lớn và đám đông đột nhiên im bặt
Tôi kể cho họ nghe về người phụ nữ mặc áo đỏ đó , giấc mơ kỳ lạ hôm trước, tất cả những thứ gì có thể chứng minh tôi bị oan
Sau khi nghe xong , con trai của Vương Thuấn có vẻ không tin và tiếp tục hỏi tôi
" Cô gái ấy là ai ? Tại sao chúng tôi chưa từng gặp cô ấy ? Tên của cô ấy là gì ? Cô ấy đang sống ở đâu ?"
"Tôi...tôi không biết...nhưng hôm trước tôi thấy cô ấy ra vào nhà của ông Vương
Tôi giải thích
Con trai Vương Thuấn nói với tôi bằng giọng châm chọc , anh ta hoàn toàn không tin vào những lời tôi nói
"Tất nhiên, khi người ta viết một câu chuyện , đều phải tạo ra một tình huống vững chắc làm người đọc tin tưởng . Nhưng khi anh làm ra chuyện này xong , mọi người đều có mặt ở đó , chỉ riêng người phụ nữ áo đỏ mà anh nói đó là không có mặt , hơn nữa không một ai nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở trong làng , một lý do ấu trĩ như thế , Chung Xuyên , anh nghĩ chúng tôi làm thế nào để tin tưởng anh "
Đúng lúc đó , bên tai tôi lần nữa vang lên tiếng chuông
Tôi lần theo âm thanh , và nhìn thấy người phụ nữ đó đang nhìn chằm chằm tôi ở một góc của ngôi đền
Nghĩ đến chuyện không ai tin tưởng , tôi vội vàng chỉ vào nơi cô gái đang đứng , miệng không ngừng nói
" Cô ấy kia , cô ấy ở đó ... "
Nói xong , tôi đi về góc nơi Tề Linh đang trốn , vội nắm lấy tay cô ấy , nói với giọng thành khẩn
" Nhanh lên , qua và nói chuyện với họ , tối hôm qua , khi cô đến đây , đứa con thứ ba của bà cụ đã tự dưng biến mất , và cả cái chết của Vương Thuấn, chúng không hề liên quan đến tôi , phải không ?"
Không giống như sự ấm áp tối hôm qua , Tề Linh hôm nay mang đến cho tôi cảm giác hơi ảm đạm . Trước những câu hỏi câu hỏi của tôi , cô ấy không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn tôi
Điều này khiến tôi cực kỳ bối rối , cô ấy không lên tiếng, vậy ai sẽ là người chứng minh sự trong sạch của tôi ?
Xung quanh vang lên hàng loạt những tiếng nhiếc móc
"Chung Xuyên, đừng giả thần giả quỷ ở đây"
"Thằng nhóc xấu xa ấy lại định làm gì đây ?"
Tôi nắm tay Tề Linh và đưa cô ấy đến trước mặt đám người kia
"Cô ấy ở đây , mọi người có thể hỏi cô ấy bất cứ thứ gì . Cô ấy có thể giúp tôi làm chứng"
" Anh yêu cầu chúng tôi hỏi chuyện gì ? Ai đang ở bên cạnh anh ? "
Trước lời châm chọc của mọi người , tôi quay lại , muốn chỉ vào Tề Linh nhưng đằng sau chỉ là một khoảng hư không khiến tôi gần như không tin được .Tề Linh , cô gái vừa đứng sau lưng tôi , đã biến mất không một tiếng động
Có phải tôi bị ảo giác rồi không ?
" Bây giờ đã quá muộn để giả vờ ngu ngốc , tôi sẽ trói anh lại và sẽ giết anh vào ngày mai , anh đã giết hai người họ Vương chúng tôi , không ai có thể tha thứ cho anh được nữa rồi"
Con trai của Vương Thuấn vừa nói , vừa tháo cây roi da ở trên tường , bộ dáng giống hệt như hành động bố nó đã từng làm với tôi
Nghĩ đến cảm giác đau xót trên những vết thương ngày hôm qua , tôi muốn bỏ chạy , nhưng chưa kịp làm gì đã bị một đám người giữ lấy , đẩy ngã xuống đất
"Bố, mẹ , cứu con với , con không làm"
Tôi bất lực và giương ánh mắt cầu cứu nhìn bố mẹ tôi
Chỉ sau một đêm , họ trông gần như đã già đi chục tuổi , bố mẹ hỏi tôi đã đưa đứa con thứ ba của bà cụ đi đâu rồi
Làm sao mà tôi biết anh ta đã đi đâu
Con trai của Vương Thuấn cầm roi da , nói tôi nếu không thừa nhận mình đã giết người , thì tôi sẽ bị giết ngay hôm nay
Bấy giờ , tôi cuối cùng cũng đã nhận ra thế nào là nhục nhã nhất trước khi chết . Đó là phải chịu nghe hàng loạt những tiếng nhiếc móc chửi rủa của đám người trước mặt . Tôi nhắm mắt lại và chờ cho cây roi giáng xuống những đòn đau đớn
"Dừng lại "
Một giọng nói thô lỗ phát ra từ cửa đền
Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa , cây roi đang chuẩn bị đánh tôi cũng vì thế mà đột ngột dừng lại
Vì tôi bị đánh gục xuống đất , nên không thể nhìn thấy người nào vừa xuất hiện
Đám đông lập tức nhường đường , một người đàn ông bước tới . Thì ra là lão Vương
"Lão Vương , ông đến đây làm gì ? "
Con trai của Vương Thuấn cau mày nhìn Lão Vương
"Tôi đến đây để cứu cậu ta "
Lão Vương chỉ vào tôi và nói với con trai của Vương Thuấn
" Cứu nó ? Ông định cứu anh ta ? Lão Vương, đừng quên, ông cũng là người nhà họ Vương "
Con trai Vương Thuấn gằn giọng , không ngừng nhắc tới nhà họ Vương , với hy vọng làm cho lão Vương tỉnh ngộ
Lão Vương hình như không để ý , ông sải bước đến trước mặt tôi
Ông cho người giữ lấy tôi và chỉ vào trước ngực tôi
"Nhìn vào nó đi "
Ngay khi những lời của Lão Vương phát ra , mọi người đồng loạt nhìn vào cơ thể tôi
Con trai Vương Thuấn nhìn vào nó một lúc lâu , anh ta không hiểu gì cả , và lại nhìn lão Vương
"Ý ông là cái quái gì vậy ?"
Con trai của Vương Thuấn gần như không biết lão Vương muốn biểu đạt chuyện gì
"Anh ta đã bị cha cậu quật mười roi , đúng không? "
Lão Vương chậm rãi nói
Con trai của Vương Thuấn gật đầu, lão Vương chỉ vào cơ thể tôi và nói
" Đây là vết thương lưu lại của một roi hôm qua , và nó đã liền sẹo chỉ sau một đêm "
Nghe thấy điều này , mọi người đều kinh sợ hét lên
Tôi liếc nhìn vết thương , thấy nó thực sự đã liền sẹo
Ngay đến cả tôi cũng không tin được , nhưng tôi bỗng dưng nghĩ đến tối hôm qua , Tề Linh đã liếm vết thương cho tôi
Có phải vì cô ấy liếm vết thương cho tôi , nên nó mới nhanh chóng tốt lên không ?
" Chú Vương, ở nhà chú có cô bé nào mặc đồ đỏ không ?"
Mẹ tôi dường như nhớ đến lời tôi nói , bà vội hỏi lão Vương
Lão Vương nghe xong , cũng có chút choáng váng . Ông ta đến cạnh tôi , không ngừng tìm kiếm trên người tôi . Một lúc sau , ông lấy ra một chiếc chuông đồng được tôi giấu trong thắt lưng
Chiếc chuông đồng này tôi được Tề Linh tặng cho trong lần gặp đầu tiên
"Đây...đây không phải là chiếc chuông đồng treo trên kiệu của bích nữ ngày hôm ấy sao ? Tại sao nó lại xuất hiện trên người của cậu ta ?"
"Có vẻ như tôi đã đoán đúng"
Lão Vương lẩm bẩm , ông quay ra , nói với con trai của Vương Thuấn
"Cháu trai lớn , hãy để cậu ta đi "
"Ông nói gì ? Tại sao tôi phải nghe lời ông ?"
Con trai của Vương Thuấn mở to mắt , có chút không tin được chỉ vào lão Vương
"Cậu có muốn chết như cha của cậu không?"
Lão Vương trầm giọng, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào người tôi với ánh mắt khác lạ
Mọi người xung quanh đột nhiên im lặng, không ai hiểu lão Vương đang muốn nói cái gì
"Kể cả khi các người không giết nó , thì thằng nhóc sẽ không thể sống quá ba ngày "
Lão Vương nói xong , hai mắt vẫn liên tục nhìn tôi
"Không phải ông đến đây để cứu nó hay sao ?"
"Tôi cứu cậu ta ? Cũng chính là đang cứu mấy người đấy ! Có thể mọi người không biết , nhưng không phải gia đình của bà lão thì rất rõ ràng sao ? Tại sao bà ta lại mang đồ đến nhà họ Chung tối hôm đó ? Cậu ta đã được bích nữ yêu thích . Bà của cậu vì để cứu cậu ta đã sử dụng hình nhân thế mạng để lừa dối bích nữ , và cuối cùng bà ta đã bị cô ấy trả thù . Và Vương Thuấn, bố của cậu cũng đã chết vì dám làm tổn thương người đàn ông của bích nữ "
Lão Vương vừa nói vừa nhìn xung quanh
Nhìn thấy nét mặt hoảng sợ của dân làng và cả sự rối loạn của gia đình họ Vương
"Hãy thả anh ta ra , để anh ta về và chờ chết. Dù sao thì anh ta cũng không thể sống sót qua tối mai được "
Lão Vương thở dài
Nhưng con trai của Vương Thuấn thì hoàn không tin lời lão Vương nói
"Lão Vương , có phải nhà họ Chung đã hối lộ cho ông thứ gì đó , nên ông mới muốn cứu thằng nhóc này ? Cha tôi , bà tôi đã bị giết bởi một cô gái nào đó mà ông cho rằng là bích nữ . Nhưng bích nữ là vị thần bảo trợ làng chúng ta , làm thế nào cô ấy có thể hại chúng ta chứ ?"
Ngay khi con trai của Vương Thuấn nói xong , mọi người đều tỏ ra đồng tình .
Sau tất cả, trong lòng mỗi người dân nơi đây đối với bích nữ luôn có một sự tín niệm chắc chắn. Họ tin chắc rằng vị thần bảo trợ kia sẽ luôn luôn bảo vệ làng họ , không bảo giờ xảy ra chuyện làm hại người dânTrước thái độ không tin tưởng của con trai Vương Thuấn , lão Vương thật sự muốn hét lên và nói
"Dù sao thì cậu ta cũng chết , cháu không thể đợi một đêm sao ? Cậu ta sẽ không thể sống tốt vào ngày mai ""Chà , nếu như cậu ta không giết bố tôi vào ngày hôm qua , thì ông ấy cũng sẽ không chết "
Con trai của Vương Thuấn lạnh lùng nói
Anh ta cầm lấy roi , ngay lập tức quất lên cơ thể tôiXung quanh vang lên âm thanh chói tai của roi da , nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy đau đớn
Tôi mở mắt , nhận ra lão Vương đang dùng lấy cơ thể mình che chắn cho tôi
"Không được phép làm tổn thương anh ta ,nếu làm cho bích nữ tức giận , cả làng chúng ta sẽ gặp xui xẻo"
Lão Vương rít lên , sau đó ngất đi
Ngay sau đó, có tiếng động ở cửa . Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài , xuất hiện một người người vừa chạy vừa bò vào
Anh ta mặc trang phục hiếu thảo ( đại loại như là đồ tang lễ á các bạn ) , trên người dính rất nhiều máu , sắc mặt hết sức hoảng sợ
"Anh ... Anh ..... Không ổn rồi "Con trai của Vương Thuấn cau mày
" Xảy ra chuyện gì ?""Chú ... Chú ba ... Tìm thấy rồi... Chú ấy đang ở ... Tại ... Tại ... Tang lễ . Mọi ... Mọi người ... Mau đến xem "
Con trai của Vương Thuấn nhìn sang lão Vương , và lại quay lại nhanh chóng hỏi người thanh niên vừa chạy đến
"Chú ba .... Rốt cuộc có chuyện gì ?"
Chàng trai kia thở hổn hển , chưa kịp nói gì đã bất tỉnh , trên người anh ta , cũng xuất hiện những vết thương bị đánh bằng roi
Con trai của Vương Thuấn không dám trì hoãn ,vội nhờ người đưa chàng trai đang bất tỉnh kia đi , và áp giải tôi đưa đến tang lễ
Ngay khi bước đến cổng sân , tôi nghe thấy hàng loạt những tiếng động lớn , tiếng khóc và tiếng la hét phát ra từ trong nhà
Một nhóm người mạnh rạn bước vào . Cảnh tượng trước mắt khiến cho mọi người ngay lập tức phải nín thở ....