Buổi chiều, Kim Thái Hanh đi làm về thì nghe tiếng nôn ở phía sau. Hắn dừng bước, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Chị dọn dẹp đáp: "Thưa ông chủ, cậu Chính Quốc bị nôn, nôn từ sáng đến giờ mấy lần rồi."
"Gọi cậu ta ra đây."
Mất vài phút sau, Điền Chính Quốc chật vật đi ra. Cậu cúi đầu, không nói gì cả.
Kim Thái Hanh hỏi: "Cậu bị gì?"
"Tôi không sao, chỉ là...ăn nhiều quá nên..."
"Cái gì? Tôi bảo cậu ăn nhiều vào, cậu lại nôn ra. Có phải cậu đang muốn tôi thấy hối hận hay không? Thật là vô sỉ!" Kim Thái Hanh tức giận bừng bừng, hận không thể đánh Điền Chính Quốc cho hả giận.
Điền Chính Quốc bối rối đáp: "Không phải...là do dạ dày tôi không tốt nên mới nôn ra. Tôi sẽ không vậy nữa."
Kim Thái Hanh không thèm nói gì nữa, bỏ đi lên lầu.
Chừng mười phút sau, bác sĩ Trịnh Hạo Thạc đến. Anh ta vào phòng riêng của Điền Chính Quốc khám, sau đó cho thuốc rồi ra về.
Kim Thái Hanh ở bên ngoài dùng bữa, ăn được vài miếng lại chẳng thấy thức ăn có mùi vị gì, liền bỏ dở, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Hắn vừa đi ra thì Tôn Minh Hiển cũng lái xe đến trước cổng.
"Hey, what are you going?"
"Sang Mỹ được mấy ngày liền giở tiếng Anh ra khè thiên hạ hay sao?" Kim Thái Hanh giễu cợt.
"I'm kidding." Tôn Minh Hiển nói xong thì mở cửa xe. "Lên đi, tôi với cậu đến quán Bar ngồi uống rượu. Hôm qua mới nhập mấy thùng rượu ngon về làm cocktail đấy!"
Kim Thái Hanh bước lên xe, trong lúc cả hai đang chuẩn bị rời đi thì Điền Chính Quốc từ trong nhà bước ra, cậu cũng không để ý hai người, chỉ là đi ra đằng trước lấy vật gì đó rồi vào trong.
"Ai vậy?" Tôn Minh Hiển nheo mắt nhìn cho rõ.
"Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đáp lời.
"Là cậu ta ư?" Tôn Minh Hiển trợn mắt. "Thật sự?"
"Ừ."
Tôn Minh Hiển xoay người lại, khởi động xe rồi rời đi. Anh nói: "Chỉ cách một tháng không gặp, tôi suýt nữa không nhìn ra. Cậu ta trông tiều tụy quá. He is not beautiful."
Kim Thái Hanh không nói gì, dường như trong đầu tràn ngập phiền não.
Khi cả hai đến quán Bar, Tôn Minh Hiển đưa Kim Thái Hanh vào một gian riêng rất lý tưởng, bên cạnh có một kệ đựng rượu, ly tách có đầy đủ, nước đá ngay bên cạnh, muốn uống chỉ cần trực tiếp lấy là xong.
Hai người lấy một chai Cognac, Tôn Minh Hiển lấy một lon nước ngọt pha vào, còn dùng chanh thoa lên miệng ly để có được hương vị tuyệt đỉnh và dễ uống. Chỉ riêng Kim Thái Hanh là không làm vậy, hắn chỉ muốn uống nguyên chất.
Kim Thái Hanh vẫn im lặng, nhưng Tôn Minh Hiển hiểu hắn không vui. Anh liền nói:
"Tuy rằng tôi không thể xen vào chuyện của cậu, nhưng tôi nghĩ cậu cần làm rõ vài chuyện."
BẠN ĐANG ĐỌC
|| Vkook / Chuyển Ver || Tỉnh Mộng
Fanfic"Anh Chính Nghiên yêu anh, anh cũng yêu anh ấy. Và, em cũng yêu anh. Anh vì anh ấy mà đau lòng đến độ này, tại sao anh không nghĩ cho em? Em cũng biết yêu, cũng biết đau lòng, em cũng như bao nhiêu người khác thôi. Vậy mà anh lại xem em như một tảng...