Chap 7. Hắn thì ra ôn nhu như vậy.

2.1K 104 4
                                    

Sáng hôm sau khi KyungSoo tỉnh dậy cũng đã quá 9 giờ sáng, ngó nghiêng xung quanh mới chợt phát hiện ra đây không phải là phòng của mình. Thẫn thờ một lúc liền bật dậy. Đây....chẳng phải phòng của Park ChanYeol? Không chần chừ cậu liền một bước nhảy thẳng khỏi giường, trong lòng thấp thỏm lo sợ. Có lẽ đêm hôm qua lơ mơ nửa tỉnh nửa không đã đi nhầm vào phòng của Park ChanYeol. Đang định len lén trở về phòng thì đi đến cửa, cửa phòng liền bật mở KyungSoo lại đang mải chạy cuối cùng bị cánh cửa một lực tông thẳng vào người liền bật ngửa ra đằng sau, may mắn làm sao nền nhà có lót một lớp thảm mỏng những khá êm ngã xuống cũng không mấy đau.

Nhưng người vừa mở cửa lại được dịp làm quá, thấy KyungSoo ngã bật ra đằng sau ngay lập tức liền đỡ cậu dậy hỏi han đủ thứ. Trong một giây tất cả mọi thứ như ngưng đọng, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu trong đôi mắt đó có một chút sự dao động nhẹ. Ngay lập tức KyungSoo liền cự tuyệt đẩy hắn sang một bên, bản thân đứng bật dậy quay ngang quay dọc như muốn tìm chỗ trốn  cuối cùng loay hoay mãi mà vẫn chẳng biết phải làm thế nào thì Park ChanYeol đứng bật dậy.

Đến lúc này cậu mới chính thức hoảng thực sự, với tay định mở cửa thì ngay lập tức Park ChanYeol liền đưa tay lên nắm lấy tay cậu sau đó liền tiện tay chốt cửa lại, chống hai tay ở hai bên ngăn không cho cậu có cơ hội chạy thoát. KyungSoo bị Park ChanYeol ép sát vào tường, đồng tử mở to nhìn hắn đang nhếch môi cười đầy ma mị, Park ChanYeol không nói gì chỉ hơi nghiêng đầu từ từ cúi lại gần cậu, dường như chỉ còn  giây nữa hai đôi môi của bọn họ sẽ chạm tới nhau nhưng...không. Đột nhiên từ bên ngoài tiếng xe ô tô kêu lên rất to. KyungSoo bị giật mình ngay lập tức đẩy mở cửa phòng một mạch chạy thẳng đi.

Cậu vừa rời khỏi, Park ChanYeol chỉ biết nhếch môi cười đầy thú vị. Cậu vẫn giống hệt như trước đây, chỉ cần hắn tiếp xúc gần với cậu một chút ngay lập tức KyungSoo liền đỏ mặt, chân tay luôn trở nên lúng túng như vậy. Đưa tay lên nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã hơn 9 giờ, có lẽ SeHun cũng đã chuyển tới. Bước xuống phòng khách, Park ChanYeol hơi nhìn ra sân thấy hai cái bóng đang đứng ở ngoài sảnh đỗ xe cãi nhau liền sinh ra tò mò liền đứng ra trước sảnh, dựa lưng vào tường khoang tay lại xem kịch hay.

"Anh đúng là đồ rùa bò, có mỗi chút ít đồ mà khênh mãi không xong."

Người đang nói chính là LuHan, còn người đang đứng đối diện cậu ta chính là SeHun. Hai người bọn họ đúng thật là oan gia đi, mới hôm trước hắn có đề nghị muốn SeHun tới nhà cùng chung sống để giúp hắn một vài công việc, sáng nay lại mời LuHan cùng đến. Hai con người này thì gặp nhau ở đâu là đấu khẩu ở đó, nếu nói thì chuyện này cũng thật dài đi. 

Cũng là ngày SeHun lần đầu đến công ty, mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu như hôm đó SeHun không đi thang máy, bởi vì bên trong thang máy rất đông người suy ra vô cùng chật chội nên anh ta phải nép vào một góc, chẳng hiểu sao đột nhiên trong thang máy có một cái đó thét lên không biết chuyện gì đang diễn ra thì SeHun liền lãnh một bạt tai trời giáng. Hóa ra lúc đó LuHan vào trong thang máy, không biết vô tình hay cố ý mà có ai đã chạm vào eo của cậu ta. LuHan từ nhỏ cơ thể đã khá mẫn cảm, bị như vậy cảm thấy vô cùng tức giận, mà cuối cùng thành giận quá mất khôn. Chẳng cần tìm hiểu rõ ngọn ngành liền quy cho kẻ đứng sau mình là "tên biến thái" ngay lập tức liền "khuyến mại" cho anh ta một cái bạt tai và đương nhiên người đó không ai khác chính là Oh SeHun.

[Longfic] [ChanSoo] Love and Hate (End)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ