Chương 29

79 7 0
                                    

Buổi tối quả nhiên trời mưa, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không mà căn phòng vốn được lau dọn sạch sẽ, lại có một cỗ mùi vị ẩm ướt, cho dù đã đóng cửa sổ cũng không cản được, thứ mùi kia cứ luân chuyển trong phòng không biến mất làm người ta thấy khó chịu.

Hạ Thụy Bác vừa tắm xong, Cảnh Văn đang ngồi trước bàn xem sách. Chiếc đèn bàn nhỏ do trường cấp, nhưng tới ngày thứ hai Hạ Thụy Bác đã thay chiếc bóng khác, không còn là bóng đèn huỳnh quang tỏa ánh sáng trắng lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là bóng đèn màu vàng. Ánh sáng ấm áp chiếu lên khuôn mặt của Cảnh Văn, lộ ra sự an tĩnh đến lạ thường.

"Xong rồi à?"

"Ừ, cậu đi tắm đi."

Hạ Thụy Bác lau tóc, thuận mồm hỏi: "Triệu Huy đâu?"

Cảnh Văn ngừng một chút: "Bảo đi đến lớp thì phải."

"Mưa như thế còn đi?" Hạ Thụy Bác chắc lưỡi hít hà: "Không ngờ thằng ấy nó ham học thế. Chắc đi học thêm buổi tối hả?"

Cảnh Văn có chút hoảng hốt.

Triệu Huy trông có vẻ gì đó bất thường, nhưng Cảnh Văn lại không thể nói rõ ra được là bất thường ở điểm nào.

Nãy Triệu Huy cũng không có ăn cơm chiều, sắc mặt trắng bợt, lúc cậu ta đi ra ngoài Cảnh Văn còn hỏi một tiếng: "Cậu đi đâu đấy?"

Triệu Huy chỉ nói: "Có chút chuyện."

"Chúng ta đi xem một chút." Cảnh Văn bỗng nhiên đứng dậy, mở tủ lấy cái dù, sau đó thay giày.

Hạ Thụy Bác nhất thời theo không kịp suy nghĩ của cậu: "Hả?"

"Chúng ta đi xem một chút Triệu Huy có phải ở lớp học thêm hay không."

"Vì sao?"

Cảnh Văn nhớ tới lúc ở bệnh viện, Sử Giai kia khuôn mặt gầy gò, mắt nhắm nghiền......

Có lẽ do tội nghiệt từ quá khứ, hoặc có lẽ do nhiều nguyên nhân mà bản thân cậu không thể tìm hiểu hết.

Nhưng cậu thực sự không muốn có thêm bất kỳ ai gặp thêm chuyện ngoài ý muốn ngay trước mắt mình, còn bản thân cậu rõ ràng biết chuyện, lại không cách nào giúp được bọn họ.

"Tôi không muốn có bất cứ chuyện gì...... xảy ra nữa." Cảnh Văn đứng thẳng người: "Hai đứa mình đi chứ?"

Hạ Thụy Bác vừa ném khăn lông lên giường, vừa mặc quần nói: "Ừ, chờ tôi một phút."

Phía ngoài mưa vô cùng lớn, ánh sáng đèn đường càng thêm yếu ớt, căn bản khó có thể chiếu sáng. Còn may Hạ Thụy Bác mang theo đèn pin. Toàn bộ lớp mười đều ở phía vườn du, trường học rất lớn, từ ký túc xá đi tới vườn du vào ban ngày cũng phải hơn mười phút, mà giữa lúc trời mưa thế này, đường thì không rõ, nên sẽ đi chậm hơn, mười phút cũng chưa thể tới nơi. Hạ Thụy Bác đem dù che cho Cảnh Văn, sau lưng và nửa người hắn thì ướt mèm, nhưng lại chẳng thấy lạnh.

QUẢNG CÁO

Phía trước lờ mờ có thể thấy có lớp học hắt ra ánh sáng, bởi vì mưa to nên ánh sáng kia nhìn rất ảm đạm. Ban đêm, những bóng cây đổ xuống kỳ dị như những bóng ma.

[Đam mỹ] Mắt quỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ