Chương 37

72 5 0
                                    

Cảnh Văn bắt đầu cảm thấy ghét trời mưa vô cùng.

Toàn thân rã rời, có thể bởi vì ngấm mưa trận hôm trước, cũng có thể là do trước khi trời chuẩn bị mưa, áp suất đặc biệt thấp, khiến ngực cậu tức như có một tảng đá đè lên.

"Cảnh Văn, cậu định đi đâu đấy?"

"Có một chỗ này, tôi muốn đi xem một chút."

Hạ Thụy Bác mím môi đến nỗi nó trở nên trắng bệch.

Không phải hắn không muốn ngăn cản cậu, nhưng vẻ mặt Cảnh Văn vô cùng kiên quyết.

"Được rồi."

Vu Tuyết đi ra cửa, cầm lấy cây dù. Mặc dù trong lòng có chút bồn chồn, nhưng cô không ngừng tự động viên bản thân, nhất định là không có nguy hiểm, ban ngày ban mặt, mặt trời chói chang như này...... À không có ánh nắng mặt trời nhưng vẫn là ban ngày...... Ớ, thế sao trời tối đen như ban đêm thế này? Giờ mới buổi trưa a. Đồng hồ mới có 12 giờ 15 phút.

Nhìn trời đen kịt, tựa như chiều sáu, bảy giờ vậy.

Cảnh Văn quay sang ...: "Thầy, thầy đi cùng không?"

Trang Dĩnh cầm lại cuốn nhật ký, căn bản không muốn rời đi.

Trong bốn người, thì có ba người u mê.

Cảnh Văn? Cậu biết rõ mình muốn tìm cái gì?

Không, cậu cũng không biết đích xác. Chẳng qua chỉ cảm thấy, tất cả mọi chuyện kỳ quặc kia nhất định có liên quan tới cậu.

Tòa nhà hoang phế kia là nơi mà trong ảo giác cậu được biết có người gặp chuyện không may.

Những gì trong nhật ký Giản Đường Minh, đừng nói là anh ta cũng có khả năng đó chứ?

Anh ta có nói mỗi lần đi qua tòa nhà kia thì lại có cảm giác không thoải mái, Trang Dĩnh bảo là vì trong lòng của anh ta có khúc mắc, vì cảm thấy bạn học của mình chết thảm nên mới thấy thế, nhưng nếu như Giản Đường Minh cũng giống cậu, có năng lực cảm nhận những thứ kia thì sao?

Rõ ràng là buổi trưa, trời lại tối om như ban đêm vậy. Mây đen vần vũ như muốn sập xuống đầu, mọi người cảm thấy vô cùng bức bách, nhưng lại không tự giác mà cố nín thở.

Cảm giác chờ đợi cơn mưa đến, vừa có chút lo âu, lại có điểm mong đợi, còn có chút ít...... áp lực vô hình.

Đám Cảnh Văn định rẽ trái, Trang Dĩnh liền nói: "Có đường gần hơn đấy."

Anh chỉ chỉ bên cạnh, một con đường nhỏ bị cây cỏ che kín, mà phải nói nó không giống đường lắm. Nếu anh ta không chỉ ra, thì mọi người chắc chẳng ai nhìn thấy.

Bọn họ theo Trang Dĩnh đi vào con đường đó, dọc theo đường không ai nói chuyện với nhau, con đường này rất ít người đi, trông hoang sơ vô cùng, cỏ dại mọc cao nửa người, bị giẫm lên kêu loạt xoạt. Trời tối om om, cây cối rậm rạp, ánh sáng không thể với vào trong, mặc dù không đến nỗi đưa tay lên không thấy nổi năm ngón nhưng nhìn người phía trước chỉ thấy một thân ảnh mơ hồ.

Chiếc dù trong tay Vu Tuyết vướng víu, cô thở dài một tiếng. Sớm biết đi đường nhỏ như thế này, thà cô mang theo cái đèn pin mà không phải một cây dù.

[Đam mỹ] Mắt quỷNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ