Lee Seunghoon hiện tại đã tròn tuổi mới. Đã được mấy tuổi rồi nhưng vẫn không cười nói gì trước mặt ba mẹ. Chỉ khi có anh hàng xóm kế bên qua chơi, bé mới cười khanh khách vang cả nhà. Bé không vòi vĩnh, không náo loạn, không làm nũng với bố mẹ. Nhưng lại rất quấn lấy anh hàng xóm.
Ba mẹ Lee nhiều khi cũng đau đầu vì đứa con trai độc nhất vô nhị của mình. Đến ba mẹ đây cũng không bằng một anh hàng xóm sinh trước một năm, đúng là gia môn bất hạnh mà!
Nói một chút về anh hàng xóm kia vậy. Xem là cao nhân nhà ai có thể câu được hồn con trai họ đi mất. Đó là con trai của gia đình Kim sát vách. Ngoại hình... nói như nào nhỉ? Gương mặt thanh tú, đôi mắt nai long lanh, sống mũi thẳng hơn cả giới tính mọi người. Đó, chỉ vậy thôi thành công khiến con trai họ thần hồn điên đảo. Dường như, cậu Kim này giống ai đó?
À, con dâu của bọn họ!
_Hyung! Hyung!
_Anh đây?
_Đợi em trưởng thành, lúc đấy em gả cho anh, có được không?
_Được
Kim Jinwoo phì cười khi nghe Lee Seunghoon ngây ngô đặt lời hứa hẹn, sau đó gật đầu móc tay đánh dấu.
Năm đó Lee Seunghoon năm tuổi, Kim Jinwoo sáu tuổi.
_Lee Seunghoon đợi chút... ah!
Kim Jinwoo vội vã thu dọn sách vở trên mặt bàn, vác cặp to đùng lên vai, chạy vèo ra khỏi cửa lớp, đuổi theo bóng lưng rộng. Cẩn thận như nào được khi trên vai đeo một trọng lượng lớn, đôi chân phía dưới lại đi trên nền trơn. Mất thăng bằng, Kim Jinwoo ngã ào về trước.
Lee Seunghoon nghe thấy tiếng người thương gọi, quay lại thấy Kim Jinwoo sắp sửa tiếp mặt hôn đất mẹ thì tay vòng qua eo anh, kéo người vào lòng ngực mình.
_Anh làm gì vậy!? Có biết suýt chút nữa em không đỡ được anh không? Không đỡ được anh, mẹ em lột da em.
_Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi!
Kim Jinwoo bị nạt, vội vã thoát khỏi cái ôm thân mật, cúi người liên tục, bộ dạng cực kì hối lỗi. Định di chuyển, lại bị hụt bước, dẫn đến bị trật cổ chân. Lần này bị Lee Seunghoon bỏ lại phía sau lưng, chỉ còn cách cố gắng bám vào thành tường. Cúi đầu cố gắng kéo một bên chân bị trật, ngẩn đầu lên đã đụng phải tấm lưng người em trai to xác.
_Bị trật chân rồi chứ gì? Lên đây em cõng.
Lee Seunghoon tuyệt nhiên không quay lại. Cậu đây vẫn còn đang giận đấy! Cậu không thèm nhìn anh! Trong đầu chính là kiên quyết như vậy, nhưng nghe thấy tiếng chật vật đằng sau thì thở dài ngồi xuống, tạo tư thế cho anh trèo lên lưng mình.
Mãi không thấy động thái gì, Lee học đệ quay lại thấy Kim Jinwoo đứng lách sang một bên. Hừ lạnh một tiếng, nhấc bổng cả người anh lên vai, đút tay túi quần, tiêu soái bước đi, mặc cho người phía trên đánh mắng.
Năm đó Lee Seunghoon mười sáu tuổi, Kim Jinwoo mười bảy tuổi.
_Sao anh còn chưa về?
_Phó tổng? Tôi đang làm báo cáo về sản phẩm ACY.
_Không phải giao cho tổ thiết kế làm sao?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Series đoản | Đam mỹ] Ta thương nhau, luôn là như vậy.
FanfictionLưu giữ những ý tưởng nho nhỏ. ❌ Không tiếp đón anti. ❌Đừng chuyển ver, reup, mang ra khỏi đây khi chưa có sự đồng ý. ✅ Chú ý: tất cả những chi tiết trong đây đều là trí tưởng tượng vô căn cứ của tác giả cùng vốn hiểu biết ít ỏi mà thành. Tuyệt đối...