Part 12

481 4 0
                                        

CHƯƠNG 12:

.

.

.

.

- Tại sao, hai người lại hôn nhau?

- Hyukie… _SungMin mím chặt môi, lảng tránh ánh mắt sang nơi khác. Trời ạ, tại sao anh lại quên béng mất cái chuyện anh cất cái tấm ảnh đó dưới ngăn tủ chứ _Chuyện này…

- Thảo nào em cảm thấy có gì đó vô cùng kì lạ giữa hai người. Thậm chí em còn không tin là một Minnie hyung cực kì phóng thoáng, vui vẻ lại có thể ghét một người tới ra mặt như thế _Nhẹ nhàng đặt khung ảnh xuống dưới đáy tủ như ban nãy, cậu đứng dậy, quay ra nhìn anh _Hyung, hai người từng quen nhau phải không?

SungMin thở hắt ra, dựa lưng vào cửa phòng, anh cảm thấy đau đầu kinh khủng. Đưa tay lên day thái dương, chợt nghĩ giờ thì nên nói sao với EunHyuk đây. Nhìn khuôn mặt căng thẳng và đầy vẻ lo lắng của cậu, anh chắc chắn nếu hôm nay không có câu trả lời thích đáng, anh đừng hòng mà sống yên. Bản tính bướng bỉnh của EunHyuk đâu phải anh không biết, quen cậu tới 24 năm trời rồi. Cho dù có là thiên tài võ thuật đi chăng nữa thì đứng trước cậu anh cũng chỉ đơn giản là Lee SungMin mà thôi.

- Phải… _Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, giọng anh vang lên nhưng rất khẽ, phảng phất chút đau buồn _… nhưng đã chia tay, 3 năm trước.

- Nhưng hyung vẫn còn yêu cậu ta đúng không? Minnie hyung sẽ không bao giờ để cái gì trong phòng riêng của mình nếu không có tình cảm với nó. Hyung để ảnh vào sâu ngăn tủ, đơn giản vì hyung muốn phủ định tình cảm của hyung, đúng thế không?

- Không, không còn tình cảm nào hết _Anh lắc đầu.

- Hyung nói dối, khi nói dối hyung không dám nhìn thẳng vào người khác _Cậu quyết không buông tha _Tại sao cả hai lại chia tay chứ? _Nhìn bức ảnh đó, nét mặt họ đều giống như mặt trời rực rỡ, rõ ràng họ rất yêu nhau.

- Hyukie, có thể không nói tới chuyện này không?

Anh lảng tránh, đúng… anh đang lảng tránh. Vì anh sợ, anh sợ một cái gì đó vô hình đang lớn dần, lớn dần trong trái tim anh. Anh cũng là con người, anh cũng có nỗi sợ và anh không dám đối mặt với nó. EunHyuk nhìn anh, khuôn mặt khổ sở mà không kìm được lòng. Cậu thở hắt ra, xem ra cậu đã hơi quá đáng rồi. Đây là chuyện riêng của SungMin, sao cậu lại xen vào như thế cơ chứ. Cũng tại ban nãy cậu quá lo lắng.

- Thôi bỏ đi, em không hỏi nữa. Em xin lỗi _Cậu tiến lại, vòng tay ôm lấy cơ thể anh, một cách dịu dàng. Mùi hương dâu trên người cậu khiến anh bình tĩnh lại.

One more time 1-yunjae Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ