Một ngày tháng 3 ấm áp, đám cưới lớn nhất thành phố của Diệp Bảo và Elly diễn ra. Lúc đôi vợ chồng thực hiện nghi thức ' trao nhẫn cưới' cho nhau, Nhạc Ân đã níu tay Diệp Hạo bên cạnh hỏi thầm
" Andy, cả hai đang làm gì vậy???"
Người chồng nào đó nghe xong thì chớp mắt một cái
" Đeo nhẫn cưới đấy, vòng tròn nho nhỏ đấy gọi là nhẫn cưới "
" Ồ,nhẫn cưới à ..." Nhạc Ân gật gù, biết rồi đấy nhé, cái đó là nhẫn cưới. Nhưng mà .... " Andy, sao phải đeo nhẫn cưới vậy??"
Tại sao ư?? Đó là nghi thức đúng không nhỉ?? Diệp Hạo cau mày suy nghĩ, anh nào biết tại sao, mấy chuyện cưới xin anh đã trải qua bao giờ đâu, cũng chẳng tìm hiểu. Nhưng anh vẫn có câu trả lời
" Để xác nhận đã kết hôn rồi, người nào đó có mang nhẫn ở ngón tay này thì đã có vợ hoặc có chồng rồi đấy.." Diệp Hạo nâng bàn tay phải chỉ vào ngón áp út của mình cho Nhạc Ân thấy, nói xong lại cau mày .... Anh đang ví dụ cho vợ anh thấy trong khi anh chả mang cái nhẫn nào cả ...
Mà, Nhạc Ân ngồi bên cạnh cũng nâng tay lên nhìn chăm chú. Cô không biết ý nghĩa của kết hôn hay đám cưới là gì, ngay cả khái niệm vợ chồng cũng chẳng hiểu bao nhiêu, thường ngày Diệp Hạo gọi cô ' vợ ', cô cũng nghe vậy thôi, rồi cô biết Diệp Hạo là chồng mình, nhưng cũng chẳng hiểu ý nghĩa chữ ' chồng '. Vậy nên giờ nghe Diệp Hạo nói ' đeo nhẫn chứng tỏ đã có vợ hoặc có chồng rồi', Nhạc Ân liền suy ra là ' có vợ hoặc có chồng sẽ phải đeo nhẫn ', ô, nhưng mà .... cô không có nhẫn nha?
"Andy, Ân không có nhẫn, vậy là Ân không có chồng rồi, nhưng Andy lại là chồng Ân, sao Ân không có nhẫn, mà Andy cũng không có kìa, Andy lại là chồng Ân, sao Andy không có nhẫn nhỉ?? ...." Nhạc Ân chu môi tròn mắt bày tỏ thắc mắc mới nghiệm ra được với Diệp Hạo, khiến cho ông chồng đang chăm chú nhìn bàn tay càng thêm cau chặt mày ...
Câu hỏi có tính logic rất cao nhỉ... Mà câu trả lời chẳng logic tí nào cả.
Đơn giản vì cả hai có tổ chức đám cưới đâu mà có nhẫn cơ chứ ... đúng hơn là kẻ làm chồng tệ hại là anh đây chưa từng nghĩ đến vấn đề hệ trọng này.
Phải gấp rút kiếm cặp nhẫn cưới thôi...
............................................................................
Trưa hôm đó, Diệp Hạo nhờ bà Nhạc trông chừng cô vợ nhỏ, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, với thời gian ngắn nhất có thể, trở về với vẻ mặt hân hoan khó tả. Kéo Nhạc Ân đến một nơi trống vắng của khách sạn, Diệp Hạo trang trọng đeo vào tay Nhạc Ân một chiếc nhẫn, rồi đưa cho cô chiếc kia của anh
" Đeo cho anh " Diệp Hạo nâng tay lên trước mặt Nhạc Ân
Đeo ư?? Thì đeo. Nhạc Ân ngoan ngoãn làm theo lời Diệp Hạo.
" Từ nay trở về sau, em phải luôn luôn đeo nó, nhớ chứ. Như vậy, ai nhìn vào anh, sẽ biết anh đã có vợ là em, mà ai nhìn vào em, sẽ biết em đã có chồng là anh" Giọng Diệp Hạo đắc ý, nhìn hai chiếc nhẫn được anh dùng một cái liếc mắt mua về, với phương châm đẹp nhưng không cầu kỳ, đặc biệt loại trừ ngay mấy chiếc nhẫn hột xoàn kim cương vì có khả năng gây xước mặt vợ, tiền bạc không quan trọng chỉ cần là nhẫn cưới, Diệp Hạo đã tha về cặp nhẫn cưới trước ánh mắt ngỡ ngàng không kịp chớp của nhân viên cửa hàng trang sức. Tồi tệ hơn nữa, anh còn trao nhẫn cưới trong không khí vô cùng ' thoáng đãng ' và ' vắng vẻ '.
Ồ ... Nhạc Ân chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay mình, nhẹ gật đầu tỏ ý đã hiểu với Diệp Hạo. Nói thế nào nhỉ?? Chiếc nhẫn này rất đẹp a, màu vàng óng ánh, lại có mấy viên ngọc nhỏ xíu nằm chìm vào trong ... Nhưng mà, dù Nhạc Ân có ngốc ngếch hay đơn thuần đến mấy, cô cũng nhận ra có điều gì đó không đúng ...
" Sao không giống như Diệp Bảo và Elly vây nhỉ?? " Nhạc Ân lẩm bẩm, cô thấy Diệp Bảo và Elly trải qua bao nhiêu bước đến cuối cùng mới trao nhẫn cưới rồi hôn nhau cơ mà, lúc đó mọi người sẽ vỗ tay chúc mừng ... Kì lạ quá a.
Diệp Hạo nghe được lời của Nhạc Ân, anh cũng hiểu cô đang có ý gì. Ừ thì khác chứ sao, người ta tổ chức đám cưới đàng hoàng, anh lôi vợ ra góc khuất mà trao nhẫn, không khác mới lạ. Nhưng mà, Diệp Hạo anh là ai, là người đơn giản, không cầu kì, không ồn ào, cũng không khoa trương, anh ' có thể' chấp nhận phương thức trao nhẫn đơn giản này. Diệp Hạo đưa tay vuốt tóc Nhạc Ân, giọng dịu dàng vô trách nhiệm
" Ân Ân, chúng ta đã là vợ chồng lâu lăm rồi, tổ chức đám cưới làm gì nữa thêm mệt. Thôi thì cứ như thế này thôi, chỉ cần tờ giấy màu đỏ đó là đủ rồi, em nhé"
BẠN ĐANG ĐỌC
VỢ NGỐC - A Bối
RomanceAnh với tính cách lạnh lùng, vô cảm, luôn luôn một thái độ thờ ơ với mọi thứ, thêm đoạn tình vừa dang dở. Cô bị chứng tự bế bẩm sinh, khác biệt với người bình thường. Hai con người quá khác nhau đến như vậy, không tìm được nữa điểm tương đồng, lại b...