21

2.4K 265 23
                                    

Suy đi nghĩ lại không phải những bộ phim trên truyền hình đến những đoạn hiểu lầm nhau thế này đều sẽ đường ai nấy đi sao? Nhưng Ngu Thư Hân không muốn mình và Triệu Tiểu Đường cũng như vậy.

Ngu Thư Hân đau không? Đau chứ. Ngu Thư Hân tổn thương không? Sao lại không. Nhưng Ngu Thư Hân cũng không phủ nhận mình vẫn rất thích Triệu Tiểu Đường. Không ai có thể hiểu rõ lòng mình bằng bản thân mình. Ngu Thư Hân cũng không ngoại lệ, vì vậy sau khi nghĩ ngày ngày đêm đêm. Ngu Thư Hân quyết định bắt đầu lại với Triệu Tiểu Đường một lần nữa. Tại sao phải tiếp tục tự dằn vặt bản thân giống mấy ngày qua chứ, không dễ chịu chút nào.

Nhưng mà Triệu Tiểu Đường không biết trời cao đất dày, tướng ngủ cực kì xấu, Ngu Thư Hân đang suy nghĩ bỗng Triệu Tiểu Đường đột nhiên xoay qua một phát liền đạp Ngu Thư Hân xuống giường. Lực đạo không quá mạnh nhưng do Ngu Thư Hân nằm gần mép giường không tránh khỏi bị người ta đá đi.

Lồm cồm bò dậy Ngu Thư Hân vẫn đang cố gắng kiềm nén tâm trạng thì thấy Triệu Tiểu Đường cuộn chăn ngủ như không có gì, hẳn là vẫn còn chưa tỉnh, cục tức này đúng là nuốt không trôi mà.

Ngu Thư Hân leo lên giường lại, mắt nhìn chằm chằm ghé sát vào mặt Triệu Tiểu Đường. Da mặt chăm sóc thật tốt, để mặt mộc vẫn xinh như thế.

Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Triệu Tiểu Đường mắt giật giật, dụi mắt một cái liền mở ra. Triệu Tiểu Đường vừa thấy cảnh tượng trước mắt hú hồn liền kéo chăn lại gần mình làm hành động che chở bản thân. Sau đó thấy Ngu Thư Hân đen mặt bèn bỏ chăn ra ngạc nhiên hỏi: "Sao chị lại ở đây?"

Ngu Thư Hân nghe vậy gật đầu đáp lại: "Đúng vậy. Sao chị lại phải ở đây nhỉ. Thế chị về liền đây. Tạm biệt."

Triệu Tiểu Đường thấy Ngu Thư Hân đứng lên đang có ý định về lật đật bước tới kéo Ngu Thư Hân ngồi xuống nói: "Không phải như vậy mà, chỉ là hôm qua say quá, hình như em chỉ nhớ gặp được Trương Nhất Nhất cô ấy còn nói rất nhiều rất nhiều nhưng nói gì thì em không nhớ rõ lắm, cũng không để ý." Triệu Tiểu Đường ngừng một lát chăm chú nhìn Ngu Thư Hân nói tiếp: "Còn nhớ chị gọi em đến bên chị nữa. Hoá ra không phải là do say quá ảo giác, thế là hôm qua gặp được chị thật. Cứ nghĩ chị sẽ không bao giờ thèm để ý đến em nữa chứ."

Ngu Thư Hân bị người ta nhìn chằm chằm cũng hơi mất tự nhiên, cúi đầu xuống chu chu miệng nhỏ nói: "Đúng rồi lúc nào cũng chỉ nhớ Trương Nhất Nhất thôi, làm gì nhớ rõ chắc chắn được có chị ở đó hay không. Uổng công còn tới đưa người ta về."

Triệu Tiểu Đường tay trái bắt lấy tay Ngu Thư Hân, nắm lấy vuốt nhẹ, giọng có chút uỷ khuất nói: "Không phải chị cũng lơ là, bỏ mặt không để ý em mấy hôm nay sao. Có người khác liền quên mất em, chị không được hồng hạnh vượt tường đâu đó. Phải nhớ là vẫn còn em nè, nha, nhớ nha, nhớ nha." Thấy Ngu Thư Hân trợn trừng mắt oan ức Triệu Tiểu Đường liền nha nha nha một hồi.

Ngu Thư Hân quen biết Triệu Tiểu Đường lâu như vậy cũng không nghĩ tới Triệu Tiểu Đường không như vẻ bề ngoài, cực kì bám người, đôi lúc lại còn thích.... làm nũng. Nghe Triệu Tiểu Đường nha nha một hồi, Ngu Thư Hân cảm thấy vừa nhức đầu vừa cảm thông. Lúc trước mình cũng vậy sao?

[Đại Ngu Hải Đường]First impression is...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ