"Ayumi, Ranpo đại nhân phá án xong rồi!"
Edogawa Ranpo cười híp mắt, lao nhanh về phía Miyaki Ayumi, ôm chầm lấy đối phương, vui vẻ nói: "Giờ có thể đi chơi thỏa thích!"
Bởi vì nhìn thấu tương lai với bao phiền toái ập đến, cho nên hắn liền tranh thủ nhận một vụ án ở xa để chạy đi chơi mấy ngày. Toàn bộ rắc rối cần động não liền giao cho Dazai Osamu, dù sao tên kia bình thường cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.
Fukuzawa giám đốc nghe Ranpo nói, không chút do dự liền phê chuẩn, hơn nữa còn đặc cách cho hai người bọn họ thêm hai ngày nghỉ nữa, đủ để ăn chơi khắp Tokyo.
Sau đó, hai người liền thoải mái xách đồ rời đi trước con mắt không thể tin được cùng ghen ghét của Dazai Osamu, toàn thân trên dưới chỉ mang một cái túi xách nhỏ đựng một số đồ cần thiết, lái xe đến Tokyo làm việc.
Rút kinh nghiệm đi tàu lần trước bị rất nhiều nữ tính vây quanh, lần này Miyaki Ayumi liền lái xe. Đáng thương chiếc xe đắt tiền mua lâu rồi đến nay mới được sử dụng.
Ranpo hừ hừ nhịp bài hát, đợi Ayumi mở cửa xe liền ngồi lên, vội vàng xách một đống đồ ăn vặt để lên đùi, bắt đầu hưởng dụng.
Miyaki Ayumi ngồi ở ghế lái, thuận tay rút bao rác đem vỏ đồ ăn Ranpo ăn khi nãy dọn lại, chờ lát đi ngang qua thùng rác rồi vất đi.
"Ayumi, tôi muốn đi đến chỗ này." Ranpo lấy từ trong túi quần mấy tờ giấy tuyên truyền, không chút chần chờ nhắm ngay tiệm bánh khai trương hôm nay. "Chủ tiệm chỗ này làm bánh rất ngon!"
Miyaki Ayumi liếc nhìn địa chỉ, 'ừ' một tiếng, không có hỏi hắn vì sao lại biết.
"Đúng rồi Ayumi." Ranpo cắn một miếng khoai lát, nói: "Hôm qua Keigo có gọi điện, bảo là khi nào đến Tokyo thì gọi hắn đến đón." Sau đó không biết sao lại nhăn mặt, lè lưỡi: "Ayumi, vị này dở tệ!"
Miyaki Ayumi một tay lái xe, hai mắt nhìn đường, một tay lại đưa lên đầu đối phương sờ vài cái, an ủi: "Đổi cái khác đi."
"Không thích, lãng phí đồ ăn sẽ bị giám đốc mắng."
"Hắn không ở." Ayumi lạnh nhạt nói.
Ranpo lại ăn một miếng khoai, sau đó lần nữa bị cái vị kì quái này đánh bại: "Cái này lúc trở về mang theo vài túi đưa cho Dazai ăn." Đối phương ngay cả thức ăn cho chó cũng ăn được, khẳng định sẽ thích mùi vị này.
Ranpo đại nhân ý xấu nghĩ.
Xem như là trả thù món nợ ngày hôm qua đối phương đến làm phiền hắn cùng Ayumi.
Có điều cái này bóc cũng bóc rồi, ăn cũng ăn vài miếng, bị giám đốc mắng nhiều lần về chuyện ăn uống, Ranpo không dám lại lãng phí đồ ăn, chỉ có thể rầm rì không vui tiếp tục nhai, cả khuôn mặt đều nhíu lại.
Ayumi mày hơi nhăn một chút, dừng xe trước đèn đỏ, sau đó chợt nghiêng người, đem miếng khoai trên tay Ranpo ăn hết, giống như vô ý liếm ngón tay đối phương một cái.
Ranpo cảm nhận được cảm giác ướt ướt ngứa ngứa trên đầu ngón tay, cười toe toét: "Quả nhiên Ayumi là tốt nhất." Nói xong, còn rướn người hôn lên má Miyaki Ayumi, mắt híp lại, vui sướng vô cùng.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BSD] My little detective
FanfictionTrong thế giới nhàm chán này, cậu ấy là đặc biệt. Một đứa trẻ đáng thương với trí tuệ đáng sợ, mù quáng tin rằng tất cả mọi người đều như nhau, ngây thơ lột trần lớp da mặt giả dối của những người xung quanh, để nhận lại sự bài xích lạnh lùng. ...