[11]
"Anh~ em làm xong powerpoint rồi, được thưởng gì không nè?" Thôi Tú Bân xuất hiện trước bàn làm việc của Thôi Liên Chuẩn lần thứ tư, nháy nháy đôi mắt thỏ lấp lánh xin được ban thưởng.
Lần đầu tiên là cậu làm xong việc nên tới gần xoa đầu Thôi Liên Chuẩn, anh còn tưởng là ai đùa ác suýt nữa đã đánh người.
"Hôm nay muốn ăn gì?" Thôi Liên Chuẩn khép tập tài liệu lại, nhìn đồng hồ đã sắp tới giờ tan làm, sếp lớn trốn việc thì đương nhiên là dễ hơn, bạn Thỏ nhỏ có muốn đi ăn xa một chút thì cũng có thời gian đi được.
"Muốn ăn đồ ăn anh nấu, lát nữa chúng ta đi siêu thị mua đồ nha."
Thôi Liên Chuẩn nhíu mày. "Gan em lớn quá nhỉ? Dám ăn cả cơm anh nấu?"
"Đầu tuần lúc ăn cơm với bác gái, bác nói trước kia ở nhà anh biết nấu mà. Anh! Em muốn ăn cơm anh nấu, dạo này em ngoan ngoãn như vậy, anh khích lệ em một chút không được sao?"
Thôi Liên Chuẩn nhớ lại cuối tuần trước đưa Thôi Tú Bân về nhà ăn cơm, mẹ anh rất thích cậu con rể này, lôi cậu hàn huyên đủ thứ rất lâu, nói hết một lượt đủ thứ chuyện xấu hổ từ lúc Thôi Liên Chuẩn còn mặc tã, Thôi Liên Chuẩn nghe đến đỏ cả tai, vội chạy đi tìm Thôi Phạm Khuê chơi, chắc là Thôi Tú Bân chờ lúc đó để thu thập tin tình báo từ mẹ.
"Đều là chuyện đã lâu lắm rồi..." Thôi Liên Chuẩn nhỏ giọng thầm thì, "Trước tiên phải nhấn mạnh, khó ăn cũng không được kêu ca!"
"Em biết!" Thôi Tú Bân cười đến hai mắt cong lên.
Cân nhắc trước sau khả năng nấu nướng của Thôi Liên Chuẩn, hai người cuối cùng đơn giản mua nguyên liệu mý Ý và sốt bò bằm đem về nhà, mặc dù khoảng cách giữa ý tưởng và thực tế rất xa nhau, nhưng chỉ cần Thôi Tú Bân nghĩ tới đây là lần đầu Thôi Liên Chuẩn nấu cho cậu một thứ tử tế ngoài mì gói, trong lòng đã rất thỏa mãn rồi.
Phòng bếp ở nhà của hai người là kiểu không gian mở, Thôi Tú Bân chống cằm nhìn bóng lưng Thôi Liên Chuẩn mặc sơ mi trắng buộc tạp dề nấu cơm, thắt lưng phác họa dáng eo thon mảnh, cậu vô thức liếm môi một cái.
Ánh lửa và hơi nước cuộn lên bao lấy người đang cẩn trọng tỉ mỉ trong bếp, sốt bò bằm trên bếp sôi sùng sục bốc lên mùi thơm, tản ra đủ khiến người ta thèm rỏ dãi.
Thôi Liên Chuẩn đang nấu cơm cho cậu, Thôi Liên Chuẩn là bạn đời của cậu, Thôi Liên Chuẩn là Omega của cậu. Trong lòng Thôi Tú Bân, mong muốn chiếm hữu người trước mặt lại càng tăng cao đến mức báo động.
"Anh, cần giúp một tay không?" Thôi Tú Bân cố tình tiến đến phía sau anh, tự nhiên chống tay cạnh bếp, giả bộ như đang nhìn đồ ăn trong nồi, thực ra là để ôm eo Thôi Liên Chuẩn.
"Em nếm xem mỳ Ý vừa chưa?" Thôi Liên Chuẩn cuộn lên mấy sợi đưa tới miệng Thôi Tú Bân, đôi mắt giống chú cáo mở lớn nửa chờ mong nửa uy hiếp.
Đây không phải lần đầu Thôi Tú Bân được Thôi Liên Chuẩn đút cho ăn, nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ bừng hai tai, trong lòng khẽ động mà nắm chặt lấy tay Thôi Liên Chuẩn đang đưa tới miệng mình, thần sắc tỏ ra tự nhiên ăn mỳ.
![](https://img.wattpad.com/cover/221543782-288-k349023.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[SooJun][Trans] Trong ngoài bất nhất
FanficTXT Choi Soobin/ TXT Choi Yeonjun TXT Kang Taehyun/ TXT Choi Beomgyu Tên gốc: 表里不一 Nếu có ai hỏi Thôi Liên Chuẩn mười tuổi: "Ước mơ của cậu là gì?" Thôi Liên Chuẩn sẽ trả lời: "Trở thành một Alpha lợi hại, cưới một Omega ngọt ngào giống như mẹ tôi."...