[21]
Hai năm sau————
Thôi Phạm Khuê năm nay 20 tuổi, bác sĩ nói cậu sắp phân hóa, từ trên xuống dưới nhà họ Thôi và nhà họ Khương đều rất khẩn trương.
Để về sau giúp đỡ anh trai một tay việc công ty, Thôi Phạm Khuê học đại học chuyên ngành kinh doanh, Khương Thái Hiện vẫn đi theo ngành vật lý hắn thích, đồng thời học thêm một bằng kinh doanh. Mặc dù hai người không chung trường, nhưng cũng may thành phố lớn như vậy, nhưng trường cả hai không xa nhau, Khương Thái Hiện học xong đều sẽ đi đón Thôi Phạm Khuê về nhà.
Thôi Liên Chuẩn đối với việc em trai phân hóa còn lo hơn cả bản thân Thôi Phạm Khuê, anh đem Thôi Tú Bân về ở tạm luôn nhà họ Thôi, mỗi ngày kiên trì tẩy não em trai, cố thuyết phục cậu bảo lưu kết quả ở nhà tĩnh dưỡng. Thôi Phạm Khuê bị anh cằn nhằn tới không chịu nổi, phàn nàn với Khương Thái Hiện là hình như anh trai sắp vào thời kỳ mãn kinh rồi.
Từ khi bác sĩ nói Thôi Phạm Khuê sắp phân hóa thì Khương Thái Hiện đã bị mẹ đuổi tới nhà họ Thôi, lúc này mẹ Thôi và Thôi Liên Chuẩn đang ngay trên bàn ăn thay phiên ra trận để thuyết phục Thôi Phạm Khuê nghỉ học, Thôi Phạm Khuê lại thấy đâu có tới mức đó, kỳ này mấy giáo sư đều khó tính, rớt mấy môn là xong đời rồi.
Cậu dưới gầm bàn đá chân Khương Thái Hiện, ra hiệu hắn giúp cậu giải vây. Khương Thái Hiện ho một tiếng, vờ vô tư mà hỏi sao nhà anh vợ còn chưa chịu có con.
Mẹ Thôi ngay lập tức rời sự chú ý, nhắc tới chuyện sao Thôi Liên Chuẩn còn chưa định có con, hai năm nay Thôi Liên Chuẩn nghe chuyện này tới mức tai đóng thành kén, ỉu xìu dựa vào người Thôi Tú Bân càu nhàu. "Con còn chưa lớn, đã muốn có cháu..."
Cuối cùng vẫn là ba Thôi híp mắt hòa giải, nói người trẻ tuổi liền thuận theo tự nhiên đi.
Sau bữa cơm tối, Khương Thái Hiện nắm tay Thôi Phạm Khuê lên sân thượng ngắm sao, Thôi Phạm Khuê gối lên đùi Khương Thái Hiện, trong mắt tràn đầy tinh tú lấp lánh.
"Thật ra anh cũng rất lo đúng không?" Khương Thái Hiện như đang đùa với chú mèo con mà xoa xoa cằm cậu. Thôi Phạm Khuê sợ nhột nên né tránh, xoay người ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
"Em tặng anh một món quà nhé?" Khương Thái Hiện kéo cậu, từ sau chậu cây lớn lôi ra một chiếc kính thiên văn.
"Kính thiên văn? Muốn để chúng ta cùng nhau ngắm sao hả?" Thôi Phạm Khuê bị món quà này khiến cho yên lặng hẳn.
Khương Thái Hiện hơi mỉm cười, chăm chú điều chỉnh kính, một lúc sau mới kéo Thôi Phạm Khuê tới trước kính, một hành tinh bé xíu tỏa ra ánh sáng yếu ớt hiện lên trong mắt cậu.
"Năm ngoái giáo sư trong học viện và em cùng mấy giáo sư thiên văn từ nước khác phát hiện được một khối hành tinh nhỏ, tiểu hành tinh này là em xin mãi giáo sư mới để lại cho, em đặt tên nó là Phạm Khuê, số hiệu là 2020BG13."
Trong thân thể chúng ta mỗi nguyên tử đều xuất phát từ mảnh vụn của một hành tinh nào đó nổ vỡ ra, tay chúng ta và tim chúng ta thậm chí có thể được cấu thành từ những hành tinh khác nhau. Đây là một thuyết Vật lý mà hắn cho rằng là mang theo ý nghĩa nên thơ nhất: Chúng ta đều là bụi sao.
![](https://img.wattpad.com/cover/221543782-288-k349023.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[SooJun][Trans] Trong ngoài bất nhất
FanficTXT Choi Soobin/ TXT Choi Yeonjun TXT Kang Taehyun/ TXT Choi Beomgyu Tên gốc: 表里不一 Nếu có ai hỏi Thôi Liên Chuẩn mười tuổi: "Ước mơ của cậu là gì?" Thôi Liên Chuẩn sẽ trả lời: "Trở thành một Alpha lợi hại, cưới một Omega ngọt ngào giống như mẹ tôi."...