Day 1: Secrets

356 33 0
                                    

Dạo gần đây, Min Yungi thấy rõ ràng rằng Jeon Jeongguk không ổn.

Biểu hiện đầu tiên ở chứng mất ngủ. Từ trước đến giờ, đi vào giấc mộng luôn dễ dàng với em. Vậy mà mấy tối nay em hay trở mình, trằn trọc mãi không thôi. Đôi khi em không ôm anh nữa, mà quay mình sang một bên, co người lại và thở dài. Sáng ra mắt em thâm quầng, trũng sâu, hỏi làm sao nhất định không chịu nói.

Cứ như vậy cả tuần liền.

Cảm giác em đang ốm. Thi thoảng cùng ngồi đọc sách, em lại ôm ngực, vội vã chạy đi đâu đó. Lúc em quay lại, trông em tiều tuỵ hẳn đi, đôi môi tái nhợt còn vương chút đỏ thẫm. Có lẽ là em ho. Không, chắc chắn, thậm chí ho ra máu. Không để anh kịp quan tâm, em đứng dậy xin phép về nghỉ trước, và dặn anh nhất định không được xông vào phòng em khi em đang ngủ.

Lịch làm việc của em bỗng dưng dày đặc lên. Em lấp kín bằng những buổi học ngoại ngữ, những giờ làm thêm, những buổi biểu diễn của câu lạc bộ. Đặc biệt là, em luôn cố sắp xếp chúng vào thời gian anh rảnh. Dù anh thu xếp thế nào, thời gian gặp mặt em rất ít. Em tránh mặt anh, ngay cả khi trên trường. Em lờ đi khi anh đang cố nhìn vào mắt em trong vô vọng. Em cố tình bỏ qua cả sự hiện diện của anh trong chính ngôi nhà của chúng ta.

Ngay cả sở thích của em cũng thay đổi. Ngày xưa, bên cạnh khung cửa sổ luôn là vị trí độc tôn của đội quân xương rồng, ngay ngắn, thẳng hàng. Em nói em yêu xương rồng, vì chúng mạnh mẽ, lại có khả năng phi thường vượt qua điều kiện thiếu nước khắc nghiệt. Ba năm nay luôn thế. Bây giờ thì không. Thay vào đó, những lọ hoa cẩm tú cầu điềm nhiên ngự trị, còn đội quân em yêu thương ngày nào lại phải nằm buồn thiu trước cửa. Trên sàn vương vãi những cánh hoa xanh lam nho nhỏ lẫn với màu máu khô. Em cười trừ, bối rối bào chữa rằng em bất cẩn làm mình bị đứt tay trong quá trình vận chuyển lũ cây ra ngoài.

Em liệu có biết mình nói dối tệ lắm không?

Yungi luôn đoán được đến bảy phần suy nghĩ trong em. Sống với nhau lâu như vậy, là anh lớn mà không hiểu được ý nghĩa các hành động của em? Anh rõ quá đi ấy chứ.

Nhưng anh muốn em giãi bày với anh, chứ không phải trốn tránh. Rồi ai cũng sẽ phải đối diện với sự thật, mà càng sớm thì càng bớt đau lòng.

- Jeongguk ơi.

- Dạ?

- Hãy nhìn thẳng vào mắt anh này.

- Vâng.

- Anh bảo mắt anh, chứ không phải trần nhà.

Jeongguk khẽ nuốt khan. Tim em không ngừng khắc khoải, như những con dao liên tục chém mạnh vào tâm khảm. Làm thế nào để làm theo yêu cầu của Yungi khi mà việc ấy khiến hô hấp trở nên quá khó khăn?

- Em đây.

- Nói thật anh nghe, rốt cuộc em đang mắc bệnh gì?

- Không... làm gì có ạ?

- Từ nhỏ đến lớn, giữa chúng ta chưa từng tồn tại cái gọi là bí mật. Em đừng cứng đầu vậy nữa, anh biết em đang giấu anh. Căn bệnh đó kinh khủng đến mức nào?

yoonkookweek2020Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ