Trên thế giới này, mỗi người đều có một tri kỉ.
Họ tìm đến nhau nhờ những dấu hiệu của ông trời. Nó có thể xuất hiện từ thuở ấu thơ, cũng có thể khi đã trở nên già cỗi mới bắt đầu nhìn thấy được. Tất cả những điều này đều phụ thuộc vào ông già mang tên 'Số phận'.
Quả là một ông già đáng yêu làm sao khi quyết định quăng thính cho Min Yungi ở tuổi hai mươi bảy chứ không phải bảy mươi hai.
Anh biết liên kết giữa mình và tri kỉ đã được hình thành khi những dấu hiệu lạ bắt đầu xuất hiện. Ví như chú chó Samoyed trong tiệm tạp hóa của Hoseok bỗng nhiên quấn anh một cách kì lạ mặc dầu bình thường nó luôn đáp lại tiếng gọi ngọt ngào và tha thiết của anh bằng những lần quay lưng dửng dưng. Được đúng một lần, và đâu lại vào đấy. Mới sáng hôm đó thôi nó còn lỉnh ngay lập tức khi thấy mặt anh cơ mà.
- Em nghĩ trường hợp này có ba khả năng: một là tri kỉ của anh thích chó, hai là công việc của người đó có liên quan đến chó, ba là con chó nhà em hôm đấy bị ngáo đá nên tự dưng thấy anh dễ thương.
Nghe thì hữu ích đấy, nhưng mọi thứ còn mù mờ quá. Nếu trường hợp thứ ba là thật thì mọi tung tích lại về số không. Đồng nghĩa, bây giờ chưa phải lúc để anh tính đến chuyện tìm tri kỉ đời mình. Mà thế thì quá đau lòng đi thôi.
- Đừng thở dài như thế, anh. Hồi trước em tìm Namjun cũng mất nửa năm đấy.
Ừ, tại sao lại không thể hi vọng cơ chứ? Huống chi, đây mới là dấu hiệu đầu tiên. Nếu thời điểm ấy đã đến, ắt sẽ có những dấu hiệu khác thôi.
Không phụ lòng mong đợi của anh, dấu hiệu thứ hai cũng đến, dù cho nó có chút kì quặc. Đó là khi chiếc điện thoại của Hoseok bị hỏng, và cậu nhờ anh mang đi sửa hộ. Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi anh đi ngang qua tiệm xăm và vấp phải một thứ gì đó vô hình. Thần kì hơn, điện thoại đập xuống đường cái bốp, nhưng màn hình không hề bị sứt mẻ. Đồng thời trong khoảnh khắc ấy, tay anh đã bị chữ "J" hằn lên. Ắt hẳn tri kỉ của anh có xăm chữ "J" ở tay. Anh hào hứng biết bao khi mọi chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng như ban ngày. Mỗi tội, ông già nào đó không thích cái gì dễ dàng.
- Xin lỗi, thưa anh, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng.
- Nhưng tôi cần nó để tìm tri kỉ của tôi cơ mà?
- Chúng tôi rất tiếc, nhưng tiệm xăm của chúng tôi đảm bảo sự chuyên nghiệp được đặt lên hàng đầu.
- Ồ, tôi xin lỗi, dù sao cũng cảm ơn mọi người.
Và thế là hết. Anh không thể làm một con người lỗ mãng đòi xem tay của tất cả mọi người chỉ để kiểm tra họ có xăm chữ "J" lên tay không được. Mà có khi không phải tay ấy chứ, cũng có thể là ở vị trí khác lắm. Yêu chó/làm việc liên quan đến chó và xăm chữ "J" ở tay, trên Trái Đất này có cả vạn người. Chẳng còn cách nào khác, anh phải về nhà nằm xem Netflix trong sự sốt ruột khi chờ đợi dấu hiệu tiếp theo.
Cũng không lâu lắm để nó đến. Nhưng quả này thật sự quá thốn rồi. Món chocomint thường ngày Yungi rất thích bỗng khiến anh dị ứng, làn da trắng mịn ửng đỏ và nổi cả đống vết sần. Điều đó đồng nghĩa với việc, tri kỉ của anh rất ghét món ngon trời ban ấy, tệ hơn là không thể ăn nổi nó. Tại phòng khám, Namjun vừa đưa thuốc cho anh vừa lắc đầu – ai mà thích nổi cái hương vị như kem đánh răng đấy chứ, anh quả là một kẻ dị hợm. Nhưng điều đó không khiến anh từ bỏ. Có sao đâu, mỗi người có một gu ăn uống riêng, nếu cần thiết, khi tri kỉ của anh đã chìm vào giấc ngủ say thì anh mò dậy đi ăn cũng được.