"Ngày 9 tháng 1 năm 2397, Đại Hàn Dân Quốc ghi nhận ca tử vong đầu tiên do virus SK-37."
"Ngày 24 tháng 1 năm 2397, Đại Hàn Dân Quốc ghi nhận hàng ngàn ca tử vong nay đã tái sinh và phục hồi thần kì."
"Tin nóng: Virus SK – 37 phát triển, khiến những ca bệnh phục hồi biến chứng. Biểu hiện ở những bệnh nhân là mất đi ý thức, da lở loét, toàn thân đang bước vào quá trình phân hủy."
"Dịch bệnh lan ra toàn cầu, số lượng ca nhiễm tăng lên không kiểm soát."
Dạo gần đây, trên vô tuyến chỉ có những tin này, với cường độ ngày càng dày đặc, cấp bách. Cũng đúng thôi, làm gì còn thứ nào đáng sợ hơn đám người bầy nhầy, thịt rã ra từng mảng, lang thang trên đường phố và sẵn sàng lao vào cắn bất cứ cái gì có biểu hiện của sự sống. Tận thế gần đến rồi. Loài người đang phải trả cái giá quá đắt.
Hầm trú ẩn và những bệnh viện dã chiến mọc lên ở khắp nơi. Không gian nồng nặc mùi thuốc súng. Những nơi trước kia vốn rất nhộn nhịp, nay chỉ còn là bãi chiến trường. Hôi thối, ẩm mốc. Thi thoảng lại vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc. Cả thành phố chìm trong màu xám ảm đạm và đầy chết chóc.
Để chuẩn bị cho đại dịch lần này, Chính phủ đã điều ra những toán lính đặc công chia ra để hỗ trợ bảo vệ người dân, đồng thời phụ trách tác chiến ở ngoài phân khu đặc biệt. Lũ thây ma, sau cùng, không đến nỗi quá khó đối phó.
Điều đáng sợ là chúng quá đông, và không ngừng tăng thêm. Còn lương thực, nhu yếu phẩm cần thiết, thậm chí là đạn dược, đang cạn dần. Có những phân khu đã hết sạch. Tiếng khóc ai oán của lũ trẻ và người vô tội vọng lại từ nơi cận kề cái chết siết chặt và nghiền nát hi vọng của những kẻ còn sống.
Mỗi một tích tắc trôi qua lại thêm một báo cáo: tiếp ứng chưa đủ, thiếu nhân lực, tín hiệu liên lạc bị phá,... Cả trăm tin xấu ồ ạt đổ về. Chúng ta lại mất thêm một phân khu... Nếu cứ tình trạng như vậy, dần dần, trên mảnh đất ruột thịt cha ông để lại sẽ chẳng còn gì ngoài đổ nát và lũ mọi rợ thèm khát sự sống.
Lệnh mới chính thức được phát động: Đại di tản.
Trong vòng một ngày, huy động tất cả lính đặc công tiến tới những phân khu đang nằm trong tầm nguy hiểm để cứu lấy càng nhiều người càng tốt. Tất cả những người dân ở lại hầm trú ẩn sẽ được huấn luyện cách sử dụng vũ khí để bảo vệ bản thân trong khoảng thời gian lính đặc công vắng mặt. Những hầm trú ẩn nào đã đạt tiêu chuẩn lập tức thi hành nhiệm vụ.
Thêm một tuần nữa trôi qua đi đôi với bao căng thẳng, ngột ngạt, lo lắng và sợ hãi. Cuối cùng đến lượt các lính đặc công hầm S – 93 xung phong ra chiến trường. Min Yungi hít sâu, choàng lên người chiếc áo chống đạn, đeo đồ bảo hộ và lên dây cót tinh thần sẵn sàng. Anh sẽ vượt qua được thôi, anh là lính đặc công loại A cơ mà. Nhất định anh sẽ không làm Tổ quốc thất vọng.
Đột nhiên từ phòng dụng cụ có tiếng hét thất thanh. Đẩy cửa đi vào, anh thấy Kim Namjoon đang ngồi trên đất với khuôn mặt thất thần, ánh mắt hoảng loạn không ngừng đảo đi đảo lại trên giá treo đồ bảo hộ công dân. Như cảm nhận được có người nhìn mình, cậu ôm đầu, cố gắng nói với giọng bình tĩnh nhất có thể:
- Không ổn rồi anh ơi, mình bị thiếu. Số đồ bảo hộ chỉ còn đủ cho bốn lính đặc công thôi. E là lần này anh không thể đi rồi.- Không cần, cứ nhường cho người khác đi.
Cậu kinh ngạc ngước lên nhìn người anh lớn của mình. Chẳng lẽ lại mạo hiểm đi cứu một người mà không biết chắc được người ấy có sống sót được qua cơn cuồng nộ của thây ma ư? Đây là hành động của một anh hùng hay của một tên đần vậy?
- Anh có thể không cần đồ bảo hộ.