Khoa Nghệ thuật gần như không một bóng người, phần lớn người tham gia đều đang tập trung ở bữa tiệc, lác đác vài sinh viên còn ở bên trong đang loay hoay kiếm đồ che lại thành quả của mình để không bị ánh sáng và bụi làm hư hỏng. Không ai có thời gian để đi xem các tác phẩm của bạn bè, nhưng cậu thì ngược lại, thay vì đến thẳng khu triển lãm của mình, Jeongguk lại đi bộ theo hướng ngược lại.
Vài tác phẩm đã được che lại, nhưng hầu hết thì vẫn chưa. Jeongguk tranh thủ ngắm nghía và đoán nguồn cảm hứng của những tác phẩm này là gì và chúng muốn truyền đạt điều gì. Một số thì khá dễ và số khác thì không.
Đặc biệt có một tác phẩm lấy tiếng cười làm chủ đề khiến cậu rất hứng thú. Đó là tập hợp những khuôn mặt ngốc nghếch của mọi người trước ống kính. Jeongguk bật cười vui vẻ và ngó quá những nhận xét mà người tham dự để lại trên phần tin nhắn trên tường.
Một lát sau, Jeongguk tìm thấy bức tường của Yoongi và không thể không ngưỡng mộ thành quả của người anh em mình. Đó là một sự bùng nổ của màu sắc, nụ cười Hoseok được tái hiện rất nhiều lần đến mức không thể khiến người khác không cảm thấy vui lây. Ở bên cạnh, ai đó đã đặt ruy băng giải thưởng 'nhiếp ảnh gia của năm' và điều này có nghĩa là giải thưởng của anh ấy cũng sẽ được trưng bày.
Sự phấn khích chạy trong huyết quản và Jeongguk cho phép mình cảm thấy vui vẻ hơn.
Dĩ nhiên đây không phải là cách mà cậu đã từng tưởng tượng sẽ ăn mừng nhưng dù sao thì cậu đã làm được. Jeongguk cảm thấy mình đã vượt qua trở ngại để hoàn thành đề án này một cách mĩ mãn. Tất cả là nhờ có Jimin... Jimin với trái tim và đôi mắt lấp lánh xinh đẹp của anh ấy. Trái tim duy nhất mà cậu muốn có được.
Jeongguk thở dài, chậm rãi trở lại chỗ của mình. Nếu Jimin tha thứ cho cậu, cậu nhất định sẽ đi ngay lúc này. Mua một vé máy bay và bay thẳng tới New York chỉ để ôm lấy anh ấy... để đứng trước mặt anh ấy và nói rằng...
Bước chân Jeongguk khựng lại, bằng cả trái tim và tâm trí, đôi mắt cậu dán lên thân ảnh của người đang ngồi trên chiếc ghế đặt trước khu triển lãm của mình, ngay trước "HIM'. Trái tim cậu nhận thức được nhảy lên mừng rỡ nhưng lý trí không muốn hi vọng quá nhiều để rồi thất vọng.
Nhưng vốn tất cả đều không cần thiết. Cậu có thể nhận ra người đó giữa đám đông chỉ với hình dáng của bờ vai hay một cái nghiêng đầu. Chết tiệt, giờ thậm chí có nhắm mắt cậu cũng có thể phác họa chính xác cả cơ thể của Jimin, nên đương nhiên cậu có thể nhận ra đó là anh, cho dù chiếc áo hoodie oversize kia có che đi hầu hết đặc điểm trên cơ thể. Jeongguk không cần đôi mắt hay lý trí để nhận ra Jimin... từng tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào cậu nhanh chóng tiến lại gần.
Jeongguk chỉ đứng cách đó vài bước chân, gần đến mức chỉ cần duỗi tay ra là đã có thể chạm đến. Như thể nhận ra có người bên cạnh, người kia hơi nghiêng đầu sang phải.
"Em đã khiến rất nhiều người bật khóc tối nay đó Jeongguk," Jimin lên tiếng. "Anh đoán thế khi đọc những lời nhận xét mà họ đã để lại cho em."
Jeongguk đi vòng qua ghế, ngồi xuống bên cạnh Jimin. Cậu hít một hơi sâu trước khi gom góp hết can đảm để nhìn vào mắt anh. Dạ dày cậu rơi xuống như đang đi tàu lượn, giống y như lần đầu tiên... không, là giống như tất cả mọi lần cậu nhìn anh. Jimin quá đỗi xinh đẹp... xinh đẹp đến mức phi lý.
![](https://img.wattpad.com/cover/184812198-288-k8559.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Trans | 국민 | HIM
FanfictionAuthor: PinkBTS Translator: Aconite Rating: NC-17 Jeongguk là sinh viên tài năng của khoa Nhiếp ảnh nhưng lại gặp vấn đề với những bức ảnh chân dung. Cho đến khi Jimin của khoa Nhảy bước vào đời cậu. GOT PERMISSION Book cover @Mi...