Chương 3: Thay đổi nguyện vọng của cô

32 1 0
                                    

Chương 3: Thay đổi nguyện vọng của cô

Trường học.

Thời điểm tờ điền nguyện vọng được phát xuống, toàn lớp chỉ có mình Đồng Tích không nhận được tờ giấy đó.

Đồng Tích đứng dậy, "Thầy ơi, có phải thầy quên em hay không?"

Thầy giáo không trả lời, chỉ nói một câu, "Em tới văn phòng tôi một chuyến."

Đồng Tích không hiểu lý do, đi theo thầy giáo đó vào văn phòng. Cửa văn phòng vừa đóng, thầy giáo đó lập tức cười nói: "Ngồi đi, tiểu Tích, đừng khẩn trương."

Thái độ tha thiết tới mức làm Đồng Tích có chút ngây người. Nghe lời, ngồi xuống phía đối diện.

"Tiểu Tích, sao trước kia em chưa từng nói em là người một nhà với Hoắc tiên sinh? Em họ Đồng, Hoắc tiên sinh họ Hoắc, nếu em không nói, ai cũng không biết hóa ra Hoắc tiên sinh lại là chú ruột của em."

Vốn dĩ Đồng Tích muốn nói là, Hoắc Thiên Kình không phải là chú ruột của mình, nhưng mà, không đúng.

Chuyện hiện tại cần nói chính là nguyện vọng, cái này không liên quan tới Hoắc Thiên Kình.

"Thầy giáo, tờ nguyện vọng của em..."

"Tờ nguyện vọng của em đã được Hoắc tiên sinh tự mình điền vào."

Đồng Tích cực kỳ ngạc nhiên.

"Nguyện vọng thứ nhất Hoắc tiên sinh điền giúp em chính là trường đại học ở thành phố A. Lấy thành tích của em, vào đại học A chắc chắn không thành vấn đề. Hoắc tiên sinh suy tính cực kỳ tốt."

Đại học A?

Đồng Tích có chút ngoài ý muốn.

Đầu tiên, Hoắc Thiên Kình sẽ không nhúng tay mới đúng.

Mấy năm nay, tuy rằng bọn họ sống cùng dưới một mái nhà, thế nhưng, quan hệ giữa hai người cũng không tốt lắm. Loại chuyện như điền nguyện vọng này, hắn không có lý do nhúng tay.

Thứ hai, đêm đó rõ ràng cô đã nói nguyện vọng thứ nhất của cô là trường đại học B, vì sao hắn lại điền là đại học A?

"Thầy giáo, em xin được điền lại một lần nữa, em không muốn vào đại học A. Chú ba của em có lẽ còn chưa hiểu ý em."

"Cái này...." Trên mặt thầy giáo có chút khó xử, "Có lẽ em không biết, nguyện vọng của em đã được Hoắc tiên sinh cho người ghi vào hệ thống, cho nên, không thể sửa lại."

Đồng Tích lại ngây người thêm lần nữa.

Kể từ đó, cho dù là kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được, tất cả chuyện này đều là Hoắc Thiên Kình cố ý làm. Thế nhưng, rốt cuộc là vì sao hắn phải làm như vậy?

....

Ra khỏi văn phòng, tâm tình của Đồng Tích cực kỳ không tốt gọi điện thoại cho Hoắc Thiên Kình. Không, nói đúng ra, là gọi cho trợ lý của Hoắc Thiên Kình, Ngô Dư Sâm. Cô trước giờ vẫn chưa từng có số riêng của Hoắc Thiên Kình.

"Đồng tiểu thư."

"Trợ lỹ Ngô, tôi muốn tìm chú ba, chú ấy có rảnh không?"

"Xin lỗi, hiện tại Hoắc tổng đang có việc gấp, sợ là không có thời gian nghe điện thoại."

"Vậy đêm nay, chú ấy có về không?"

"Tất nhiên đêm nay sẽ không trở về. Buổi tối tiên sinh còn có nhiều nơi cần xã giao."

Đồng Tích bướng bỉnh, "Tôi thật sự có chuyện cực kỳ quan trọng muốn tìm chú ấy. Anh nói cho tôi biết lịch trình buổi tối của chú, tôi đi tìm, chỉ chậm vài phút của anh thôi."

Hoắc Thiên Kình có thể cho người đem nguyện vọng của cô ghi vào đầu tiên, đương nhiên cũng có năng lực sửa lại. Với hắn mà nói, chỉ là một câu nói.

Bên kia Ngô Dư Sâm trầm ngâm,giống như đang châm chước, cuối cùng nói: "Như vậy đi, Đồng tiểu thư. Chuyện củaHoắc tổng tôi cũng không làm chủ được, đợi chút nữa tan làm, tôi hỏi ý Hoắc tổngmột chút, rồi lại nhắn cho cô, thế nào?"

Tổng tài, nhất vãng tình thâm- Mễ Lạp Bạch ( Edit: Hàn Lạc Du)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ