1

1.5K 131 6
                                    

Ngày đầu tiên:

"Nếp sống của anh thật sự bừa bãi đấy!"

Tối hôm đó, Jimin đã chẳng thể tập trung vào công việc của mình sau khi gửi cho Jeongguk địa chỉ khu căn hộ mình sống. Cậu nhắn lại một tin, bảo rằng sẽ đến nhà đón anh vào bảy giờ ngày hôm sau và cùng nhau dùng bữa sáng.

Anh thật sự không thể tin vào mắt mình. Jeongguk chủ động nhắn tin cho anh, chủ động hỏi địa chỉ nhà anh và chủ động sắp xếp một cuộc hẹn ngắn ngủi dành cho hai người. Jimin cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Anh cứ ôm lấy chiếc điện thoại, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn đó của đứa em và tưởng như mình là người may mắn nhất thế giới này. Anh biết rằng, Jeongguk làm như thế chẳng qua cũng để kế hoạch này diễn ra thuận lợi và cậu cũng phải dần quen với việc có anh ở cạnh. Như cậu nói, sau kì nghỉ này, mối quan hệ giữa hai người sớm trở lại bình thường như bây giờ mà thôi.

Nhớ lại câu nói đó, tâm trạng Jimin chùng xuống một chút. Anh là một tiểu thuyết gia, vậy nên nhiều lúc tâm trạng anh chuyển biến rất phức tạp. Mà theo định nghĩa của nhiều người, anh khá kì dị. Anh có thể vui vẻ líu lo cả ngày, hoặc cũng có thể lầm lì ít nói mấy giờ đồng hồ liền. Hẳn là trong mắt Jeongguk, anh chẳng bao giờ là một người anh bình thường như năm người còn lại. Vì thế nên, Jimin luôn cố gắng giữ khoảng cách tối đa với cậu, tránh để cậu thêm ghét mình.

Những ngày sắp tới, chắc là anh có thể nghĩ cho mình một chút, rút ngắn khoảng cách với Jeongguk mỗi khi có cơ hội.

----------------

- Jimin hyung, như thế này là sao hả?

Người anh lớn bối rối tránh né ánh mắt của Jeongguk quét quanh căn phòng và dừng lại ở bộ pyjama luộm thuộm anh đang mặc trên người. Bây giờ là bảy giờ rưỡi sáng, đã quá giờ hẹn mà anh vẫn chưa vệ sinh cá nhân, vẫn chưa dọn dẹp phòng ốc và hơn hết là làm phiền đến Jeongguk.

Cậu ghét sự chậm trễ, mà anh lại là một người khá lề mề.

- Anh... xin lỗi. - Jimin lí nhí trong miệng, hai tay xoắn lại với nhau. - Có lẽ phải... hẹn em khi khác rồi.

Đôi mắt anh thoáng đượm buồn. Anh thực sự không muốn việc này xảy ra chút nào. Jimin đã háo hức cả tối hôm qua, thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn quần áo cho sáng nay nữa. Sự thúc giục từ ban biên tập cùng với những trang bản thảo chết tiệt đã đánh gục anh vào lúc hai giờ sáng - cái giấc mà đáng ra anh phải được nằm trong chăn ấm nệm êm. Anh đã vô cùng lúng túng khi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa và chào đón anh là khuôn mặt không mấy vui vẻ của Jeongguk. Những suy nghĩ tiêu cực bắt đầu xâm chiếm tâm trí Jimin. Có khi nào em ấy sẽ tức giận không? Có khi nào em ấy sẽ không cần anh nữa không?

Jeongguk nhíu mày thở dài. Cậu quả thực rất không thích bị leo cây, nhưng bộ dạng có chút tội nghiệp của người anh trước mặt khiến lòng cậu bỗng chốc mềm ra.

Đấy là do tâm trạng cậu đang tốt thôi đấy nhé! Hoàn toàn không có ý gì khác cả đâu.

- Không định mời em vào nhà sao hyung?

Train to BusanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ