12

1.1K 101 1
                                    

Mồng hai Tết:

"Vì em thích thấy anh như thế."

- Hyung, anh về rồi!

Jeongguk hớn hở lao về phía cửa ra vào ngay khi vừa nhìn thấy bóng dáng Jimin. Từ sáng anh đã rời nhà Jeon, tiện đường tạt vào một siêu thị và mua ít quà Tết để đem tặng bố mẹ Park nhân dịp lễ. Anh đi đến tận chiều tà mới về, cậu chắc là anh đã có một ngày khá tuyệt ở bên ấy.

Nhưng không, có vẻ như mọi chuyện không như suy nghĩ của cậu.

Jimin bước vào bên trong với khuôn mặt xám ngoét và biểu cảm thất thần. Anh thậm chí còn không bỏ lọt tai lời chào của cậu, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Jimin luôn chú ý tới những điều người khác nói, dù cho chúng có liên quan đến anh hay không. Ngay bây giờ là một ngoại lệ.

- Jimin, con về rồi.

Bà Jeon từ dưới bếp đi lên, đôi mắt cong cong cười khi thấy Jimin đứng trước cửa. Nhưng trông thằng bé không được ổn cho lắm.

- À vâng ạ... Chào cô.

Bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ ngổn ngang và cảm xúc tiêu cực không ngừng chiến đấu với nhau trong tâm trí, Jimin cố gắng tạo ra một nụ cười hết sức gượng gạo. Jeongguk có thể nhìn thấy có gì đó bất ổn ở đây. Nụ cười của anh thật méo mó và hai bàn tay đang xoắn tít vào nhau mỗi khi anh bối rối kia nữa. Không phải là có thể nữa, mà là chắc chắn có chuyện đã xảy ra với anh trong chuyến thăm bố mẹ ruột.

- Jimin, chúng ta cần nói chuyện một chút.

Jeongguk cởi bỏ lớp áo khoác chỉ vừa mặc lên, dứt khoát nắm lấy tay Jimin và lôi anh vào phòng khách. Thay vì cứ xuôi theo cậu như mọi khi, anh phản kháng lại bằng cách hất thật mạnh tay mình ra khỏi cái nắm chặt chẽ của cậu em. Đôi lông mày cau lại tỏ vẻ khó chịu, giọng Jimin trầm xuống nghe thật đáng sợ.

- Anh mệt.

- Ji...

- Jeongguk.

Junghyun gọi cậu em một cách dứt khoát, tay anh phủi phủi như ra ám hiệu bảo rằng cậu không nên làm phiền Jimin lúc này. Jeongguk bất mãn bặm môi, ánh mắt chưa một lần rời khỏi cái cau mày của Jimin. Anh ấy chưa bao giờ, chưa một lần bực mình hay cáu gắt như thế với cậu. Ngay cả khi cậu làm anh ấy buồn bã đến mức hội anh em còn phải lên tiếng khuyên giải, Jimin cũng chưa từng từ chối cậu bất cứ thứ gì. Có lẽ lúc này đây, anh ấy đang vô cùng hỗn độn và cậu tốt nhất không chọc cho Jimin tức điên lên.

Được rồi, cậu sẽ nhịn, sẽ bình tĩnh hết mức. Cậu muốn anh ấy tâm sự với mình khi anh ấy cảm thấy ổn hơn.

- Hãy gọi em nếu anh cần nhé.

Jeongguk chỉ để lại một câu như vậy rồi cùng với Junghyun ra khỏi nhà để mua một số thứ cho tiệc lẩu tối nay.

Train to BusanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ