Ngày thứ tư:
"Cảm ơn vì em đã đến."
"Jeonggukie, khi nào em về thế?"
- Em nghĩ là... bảy giờ hyung ạ. Em sẽ cố gắng thu xếp.
"Không sao. Làm việc chăm chỉ nhé!"
- Vâng, chào hyung.
Jeongguk mỉm cười nói lời tạm biệt và cúp máy. Lối sống của cậu không được lành mạnh cho lắm. Cậu không có cảm hứng nhất định với một cô gái, vậy nên cậu có rất nhiều cô nàng khác nhau nhưng chẳng thèm nghiêm túc với ai. Cậu cũng cảm thấy rất phân vân, không rõ là do bản thân thật sự bị Jimin thu hút chỉ sau bốn ngày hay chỉ là sợ gây rắc rối và bị Jimin càm ràm bên tai cả ngày (mà thật ra là cậu chưa bao giờ thấy anh ấy than phiền ai bất cứ việc gì).
- Jeon! Có thể bắt đầu rồi chứ?
Anh chàng trợ lí lớn hơn Jeongguk vài tuổi lên tiếng, cắt đứt luồn suy nghĩ của cậu. Thôi bỏ đi, cậu sẽ dành thời gian tìm hiểu vấn đề này sau vậy.
----------------
Jimin bỏ lại số công việc của ngày hôm nay và trở về nhà với một chiếc bánh kem dâu trên tay. Hiện tại là năm giờ rưỡi, anh chắc chắn bữa tối sẽ sẵn sàng đúng lúc Jeongguk về.
Cảm xúc của Jimin cũng trở nên thật kì lạ. Lần đầu tiên sau ngày sinh nhật lần thứ hai mươi, anh có thể đón Giáng sinh với một ai đó. Không ràng buộc, không miễn cưỡng và hoàn toàn không có cuộc tra khảo nào sẽ diễn ra. Anh có thể bắt một chuyến tàu về Busan và quay trở lại với công việc sau Tết truyền thống, nhưng Jimin không thích gia đình của mình cho lắm. Nói đúng hơn, anh không có cảm giác thoải mái mỗi khi ăn cùng một mâm cơm với bố mẹ.
Đồng hồ điểm bảy giờ kém mười. Jimin lấy từ trong lò nướng ra một con gà tây vàng ruộm được trang trí đẹp mắt với khoai tây và xúc xích nướng. Hai chén trứng hấp phô mai đặt cạnh bên hai chiếc đĩa sứ trắng và một ít rượu vang được rót vào li. Mở gói giấy bọc lấy những cánh hoa hồng trắng anh mua trên đường từ tòa soạn về nhà, Jimin cho chúng vào bình hoa nhỏ ở giữa bàn. Anh bước lùi ra sau một chút, hài lòng ngắm nghía chiếc bàn ăn được trang hoàng thật hoàn hảo. Chỉ ít phút nữa thôi Jeongguk sẽ kết thúc công việc của mình, em ấy sẽ bắt một chuyến xe bus và dùng bữa tối với anh.
Jimin lười, rất lười và cực kì lười trong việc làm cho ngôi nhà của mình xinh đẹp hơn. Đối với anh, một căn nhà gọn gàng và sạch sẽ là quá đủ. Anh cũng không đòi hỏi nhiều ở bữa ăn. Cơm, một món mặn, canh hoặc một món rau xào cũng đủ thỏa mãn cái bụng đói cồn cào của anh. Thế mà hôm nay Jimin lại cố gắng tô điểm cho cây thông kia xinh hơn một chút, bỏ công sức và thời gian để có bữa ăn ngon hơn một chút. Anh cảm thấy rằng, ngoài công việc của mình ra, đây là lần đầu tiên anh lại chú tâm đến vấn đề khác như vậy. Một bữa ăn hoàn hảo với Jeongguk, cũng đáng mà nhỉ?
Kim giờ, kim phút, kim giây cứ di chuyển theo cái vòng tuần hoàn chán ngấy của mình như một cách để trêu ngươi Jimin. Anh đã lấy laptop vào bếp, dán mông mình vào một chỗ và cũng vừa mới hoàn thành xong một trang bản thảo hoàn chỉnh rồi nhưng Jeongguk vẫn không thấy đâu. Chưa kể hiện tại là mười giờ tối, tức là đã ba tiếng trôi qua so với giờ hẹn của cậu.