Lá cây khô vàng ở trong gió thu thổi tất cả lẳng lặng bay xuống trên mặt đất, dừng ở trên mặt nước, tạo nên một tầng nước gợn. Lam Vong Cơ đi qua cầu trúc, vòng qua núi giả, xuyên thấu qua cửa sổ để trống nhìn Ngụy Anh ghé vào trên bàn ngủ đến an ổn, trên mặt nhiều vài phần ôn nhu.
Trên mặt đất thưa thớt rơi rớt từng cuốn thư tịch, nhiều là chí quái tiểu thuyết, cũng hỗn loạn một ít sách cổ ngôn ngữ tối nghĩa, trên bàn sách bản thảo nét mực chưa khô, ở trên mặt Ngụy anh tạo thành những vết mực sâu cạn không giống nhau.
Lam Vong Cơ ngồi xổm xuống đỡ lấy đầu vai Ngụy Anh, một cái tay khác xuyên qua chỗ cong đầu gối của Ngụy Anh đem người ôm lên.
“Ưm, Lam Trạm, ngươi đã trở lại a.” Ngụy Anh mơ mơ màng màng mở to mắt, hai tay vòng qua cổ của Lam Vong Cơ, thân mật cọ cọ, lại nhắm hai mắt lại.
Lam Vong Cơ ôm Ngụy Anh vòng qua bình phong, đem người đặt ở trên giường, còn không kịp đứng dậy liền bị người trên giường lôi kéo tay áo ngã ở trên giường.
“Ngụy Anh, chính là tỉnh?” Lam Vong Cơ dùng một cái cánh tay chống ở một bên đầu Ngụy Anh, hơi đè ở trên người Ngụy Anh, con ngươi nhạt màu tràn đầy bất đắc dĩ cùng dung túng, ngữ khí ôn nhu, mang theo tình ý lưu luyến.
Ngụy Anh hướng phía trong xê dịch, vỗ vỗ bên cạnh người ý bảo Lam Vong Cơ nằm xuống, ngay sau đó cong thân mình co lại vào trong ngực Lam Vong Cơ, “Ngươi cuối cùng đã trở lại.”
“Xin lỗi, làm ngươi lo lắng.” Lam Vong Cơ nhăn mày, cúi đầu hôn hôn xoáy tóc trên đỉnh đầu Ngụy Anh, y về tới quá khứ, mà Lam Trạm ở quá khứ lại tới thời gian hiện giờ, vừa vặn gặp lúc này lại là thời buổi rối loạn, Ngụy Anh thực sự vất vả.
Ngụy Anh híp mắt ở trong lòng ngực Lam Vong Cơ cọ cọ, tuy nói trong phòng hàng năm thắp hương, cũng nhiễm vài phần mùi đàn hương, nhưng mà Ngụy Anh luôn cảm thấy mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ dễ ngửi nhất.
Ngay từ đầu Ngụy anh cũng từng thật sự cho rằng Lam Trạm kia là ký ức bị hao tổn, chỉ là càng ở chung liền càng cảm thấy kỳ quái, một người dù cho ký ức không được đầy đủ, nhưng mà một ít hành vi động tác là bằng bản năng mà làm, mà dáng vẻ của Lam Trạm kia, càng như là chưa bao giờ từng có đoạn ký ức này. Cho đến ngày ấy ở trong thị trấn điều tra đến một vài manh mối, trong đầu mới mơ hồ xuất hiện một cái ý niệm, sau khi trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ lại lật nhiều điển tịch, mới ở trong một quyển sách cổ tìm được vài câu văn tự miêu tả tối nghĩa khó hiểu có quan hệ với Phệ Linh Uyên, hoàn toàn xác định suy đoán của mình, sáng nay Lam Trạm đột nhiên hôn mê bất tỉnh, cùng với tình hình ngay lúc đó của Lam Vong Cơ giống nhau như đúc, Ngụy anh liền biết là Lam Vong Cơ của hắn thật sự phải về tới.
“Ta ngược lại thật ra không có gì, bất quá lúc ấy ngươi thật đúng là chơi rất vui.” Nhớ tới dáng vẻ Lam Trạm khi bị mình trêu đùa, Ngụy Anh không nhịn cười lên tiếng, bả vai rung rẩy, ngay cả khóe mắt đều thấm ra nước mắt, “Rõ ràng rất thích, rồi lại mạnh miệng, cái gì đều không nói, chơi thật vui.”
“Được rồi, Ngụy Anh.” Lam Vong Cơ không nhẹ không nặng ở trên eo Ngụy anh vỗ một cái, trong giọng nói hơi mang theo vài phần bất mãn.
Từ khi cùng Lam Vong Cơ kết làm đạo lữ Ngụy Anh liền như là không thầy dạy cũng hiểu đại khái có thể đọc hiểu cảm xúc của Lam Vong Cơ, lúc này duỗi tay xoa bóp gương mặt của Lam Vong Cơ, bày ra một gương mặt tươi cười, “Được rồi Lam nhị ca ca, ngươi đây là dấm…… Ngay cả dấm của mình cũng ăn, ha ha ha……”
Lam Vong Cơ nhìn người trong lòng ngực cười dừng không được, vành tai có chút đỏ lên, đáy lòng một mảnh mềm mại, vỗ vỗ sống lưng Ngụy Anh, đem người ôm càng chặt hơn một chút, thấp giọng kêu “Ngụy Anh.”
“Ta ở, được được được, ta không cười.” Ngụy Anh trong thanh âm vẫn như cũ mang theo vài phần ý cười, đem dải lụa đai buộc trán từng vòng quấn ở trên ngón tay, “Đúng rồi, ngươi ở bên kia gặp cái gì?”
“Một chút chuyện tầm thường.”
Khi nghe Lam Vong Cơ kể đến đem đám người Ôn Tình dời vào một thị trấn ở Cô Tô Ngụy Anh ngẩn người, vùi đầu ở chỗ ngực Lam Vong Cơ, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của Lam Vong Cơ, bên môi ý cười không giảm, “Lam Trạm, cảm ơn.”
“Ngụy Anh, ngươi rất tốt.” Trong lòng biết Ngụy Anh lại nghĩ tới một ít chuyện xưa, Lam Vong Cơ chỉ an ủi một câu liền không nói, từng chút từng chút vỗ nhẹ sống lưng Ngụy Anh, giống như dỗ dành trẻ con.
“Đúng rồi Lam Trạm, ngươi đã cùng ta của quá khứ nói cái gì?” Sau một lúc lâu, Ngụy Anh mới dần dần điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, thay đổi đề tài.
“Chưa nói cái gì, ta đem bản thảo của ngươi chép ra một phần.”
“Lúc ấy ta có phải đặc biệt thiếu đánh hay không?” Nhớ lại chuyện đã qua, Ngụy Anh cười cười, rất là tiếc nuối lắc lắc đầu, “Bất quá Nhị ca ca lúc ấy cũng có chút ngốc, ta không thông suốt ngươi liền trực tiếp đem ta trói về là được, nói nhiều như vậy làm cái gì.”
Lam Vong Cơ đem một lọn tóc rũ xuống của Ngụy Anh vén ra sau tai, tán đồng lên tiếng, “Mang về.”
“Ngươi đã trở lại cũng tốt, chuyện bộc bạch tâm ý vẫn là để bọn họ làm mới tốt.” Ngụy Anh thưởng thức mười ngón tay của Lam Vong Cơ, ngữ khí nhẹ nhàng, “Chỉ mong ta lúc đó không cần quá ngốc, cũng chỉ mong Lam Trạm kia có thể xuống tay nhanh nhẹn chút, đem người trói về.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐN Vong Tiện - 8] [Edit] Sau Khi Thanh Niên Kỉ Và Hôn Sau Kỉ Trao Đổi Thân Thể
FanfictionTác giả: 静水流深的静 - Tĩnh Thủy Lưu Thâm Đích Tĩnh Edit: Ngọc Lưu Ly Giới thiệu Chuyện xưa về Lam nhị ca ca quay ngược thời gian sửa đổi sai lầm tìm về người mình tâm tâm niệm niệm. Link raw: http://jingshuiliushendejing.lofter.com/post/1fe00588_1c66bd1...