Chương 7

999 72 3
                                    

       Thải Y Trấn náo nhiệt như cũ, mạng lưới sông ngòi dày đặc, thuyền có mái che chở hàng hóa chậm rì rì xẹt qua, các cô nương hán tử ngồi ở bờ sông bày quán không biết trêu đùa cái gì, cười vang một trận.

       Ngụy Vô Tiện ngồi ở lầu hai vị trí dựa cửa sổ, một tay xách theo bầu rượu, một tay chống cằm, tự hỏi bản thân đến tột cùng là cọng dây thần kinh nào không ở đúng chỗ, cư nhiên chui đầu vô lưới, đi theo Lam Vong Cơ tới Cô Tô, lại có nửa ngày lộ trình đã có thể muốn lên Vân Thâm Bất Tri Xứ.

       “Lam Trạm a Lam Trạm, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?” Ngụy Vô Tiện nhìn chân trời mây đỏ, ngón tay thon dài gõ bàn, đôi mắt hơi khép, không biết suy nghĩ cái gì.

       So với Kim gia luyện thi tràng cùng dã tâm của Kim Quang Thiện, chuyện ở Cùng Kỳ Đạo thực sự không coi là chuyện lớn gì, rốt cuộc có “Ôn vương” ở phía trước, hiện giờ tiên môn bách gia đối Lan Lăng Kim thị tự nhiên nhiều vài phần đề phòng, đều vội vàng thương thảo nên như thế nào ứng đối, tự nhiên cũng không có người nào chú ý Ngụy Vô Tiện đi đâu. Lúc biết Ngụy Vô Tiện muốn đi theo Lam Vong Cơ tới Cô Tô Giang Trừng lại có vài phần nhẹ nhàng thở ra, hắn tuy nói luôn cảm thấy Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện nơi nào quái quái, nhưng là hiện giờ tình thế không rõ, bách gia nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện không phải số ít, Ngụy Vô Tiện lại xưa nay thích xằng bậy, có thể có Lam Vong Cơ nhìn, hắn cũng coi như yên tâm, cứ như vậy Ngụy Vô Tiện đã bị dứt khoát lưu loát đóng gói cho Lam Vong Cơ.

       “Ai, sắc đẹp lầm người a.” Ngụy Vô Tiện uống ngụm rượu, thở dài lắc đầu.

       Có lẽ là ngày ấy dưới ráng màu Lam Vong Cơ đặc biệt đẹp, một đôi mắt lưu li cũng đặc biệt thâm thúy, lại có lẽ là ngày ấy lúc hôn mê trong đầu hiện lên ký ức hỗn loạn, làm hắn cảm thấy sau này quan hệ của Lam Vong Cơ và mình thật sự là thật tốt quá, đợi lúc bản thân phản ứng lại đã cùng Lam Vong Cơ ngồi chung một kiếm, tới Thải Y Trấn.

       Ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân vững vàng, sau đó cửa bị đẩy ra, Lam Vong Cơ cầm theo hộp đồ ăn đi đến, ngồi ở đối diện Ngụy Vô Tiện, “Nơi này gió lớn, ngươi cẩn thận chút.”

       Tầng mây trên trời dần dần nhiễm một tầng màu đen, trong không khí tản ra mùi tanh của bùn đất, Ngụy Vô Tiện bĩu môi, đóng lại nửa cánh cửa sổ, hứng thú bừng bừng nhìn đồ ăn bày ở trên bàn, đều là món mình thích, còn có một chung canh sườn củ sen, tuy không so được sư tỷ làm, lại cũng tươi ngon dị thường.

       Ngụy Vô Tiện vừa kêu nóng một vừa nuốt xuống nửa khối xương sườn, nheo lại đôi mắt, “Ăn ngon, nhà tửu lầu này đầu bếp cư nhiên biết làm đồ ăn của Vân Mộng, thật lợi hại.”

       “Thích liền dùng nhiều chút.” Lam Vong Cơ sắc mặt nhu hòa, đem đồ ăn đẩy về phía Ngụy Vô Tiện.

       Ngụy Vô Tiện gắp một mảnh củ sen bỏ vào trong chén của Lam Vong Cơ, thúc giục nói, “Ngươi cũng nếm thử.”

       “Được.”

       Mắt thấy Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc đem ngó sen xắt mỏng xào cay nuốt xuống, đang ăn canh Ngụy Vô Tiện ngược lại là tạm dừng một lát, hắn mới vừa rồi thời điểm gắp đồ ăn cho Lam Vong Cơ dùng chính là đũa của mình hay là đũa chung? Hẳn là đũa của mình đi……

[ĐN Vong Tiện - 8] [Edit] Sau Khi Thanh Niên Kỉ Và Hôn Sau Kỉ Trao Đổi Thân ThểNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ