Chap 9

611 54 8
                                    

Xe đi về con đường phía trước, Lâm Vỹ Dạ nhìn ra bên ngoài từ cửa xe, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư, bàn tay nhỏ bé liên tục đùa nghịch.



Nàng hà hơi vào kính, sau đó lại cười ha ha rồi vẽ một khuôn mặt cười thật to và một khuông mặt mếu.



Sau đó nàng đóng giả là người lồng tiếng, giả làm hai người cùng một lúc.



Đầu tiên nàng sắm vai với khuôn mặt cười: "Nói cho anh biết, con trai đừng có hư hỏng như vậy! Phải biết bảo vệ con gái chứ."



Lại làm khuôn mặt mếu: "Ai nói con trai phải bảo vệ con gái, tôi lại càng muốn bắt nạt cô ta!"



'Khuôn mặt tươi cười ' tức giận đến mặt đỏ tía tai: "Anh đúng là đồ chỉ biết gây họa!"



'Mặt mếu' cười nhạt: "Ai nói ? Thật sự là buồn cười, cô chưa nghe câu tiếng xấu lưu truyền ngàn năm sao?"



Xì, tự biểu diễn, cũng chính nàng tự cười trước. (Au: 🤦‍♀️ em hok có gì để nói thưa quý dzị)



Thân hình nhỏ nhắn cười ngửa lên ngửa xuống.



Lái xe ngồi ở phía trước thi thoảng nhìn nàng qua gương chiếu hậu, vẻ mặt nghi hoặc.



Lan Ngọc cũng nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của lái xe, đôi mắt đen nhánh có sự không vui.



Nghiêng đầu nhìn nàng thì đôi mắt mới trở lại dịu dàng. Cô bé này, nhìn bộ dáng thế kia chắc là muốn biến xe cô thành bản vẽ tranh mất rồi!



Cô khẽ cười một tiếng, đưa tay xoa xoa mái tóc của nàng



"Hắc, Ngọc." - Nàng quay đầu, tiện tay vuốt lại tóc, "Em không thể không có một con rối gỗ"



Buổi tối, không có rối gỗ nàng sẽ không ngủ được!



"Được."



Tuy không biết là cái gì, nhưng cô vẫn chấp nhận yêu cầu của nàng, chỉ cần không quá đáng, cô đều có thể chấp nhận.



Lâm Vỹ Dạ lại cười tủm tỉm, tiếp tục tìm lấy "món đồ chơi mới"



Vóc người nàng nhỏ nhắn, ngồi ở trên ghế, hai cái đùi lắc lư, giống như một đứa bé.



Ánh mắt Lan Ngọc băn khoăn nhìn thân thể bé nhỏ, gầy, cái cằm xinh đẹp, còn có dáng người nhỏ đến đáng thương. . . . . . Nhìn thế nào, cũng không đoán được tuổi thật của nàng



Nhưng cô có thể khẳng định, nàng chính xác là đã trưởng thành! Bằng trực giác của cô, điều đó không thể nghi ngờ.



Vừa ngẩng đầu, đã đến Ninh gia



Lái xe đã mở cửa xe cho Lan Ngọc, cung kính đứng bên cửa xe, im lặng chờ cô xuống xe.



Nhưng cô vẫn chưa xuống xe, mà lại cởi áo khoác, choàng lên người Lâm Vỹ Dạ rồi mới ra khỏi xe.


Thật cảm động!



Khổng thể tin là cô biết nàng lạnh, lại còn dịu dàng cởi áo khoác choàng lên người nàng



Lâm Vỹ Dạ chun chun mũi, sau đó mở cửa xe bên phải ra. Chân còn chưa đứng vững, đã bị tòa biệt thự xa hoa ở trước mắt hấp dẫn.



Rộng quá, thật là xa hoa!



Nàng cố gắng kiềm chế nước miếng trong miệng, không để chảy ra.



Nhưng mà, trong lòng nàng đã sớm reo hò vui sướng!



Mỗi ngày mỗi ngày. . . . . . Trời ạ! Nhìn là biết tòa biệt thự này là của người có tiền, sau này nàng sẽ ở nơi này sao?!



Không thể tin nổi!



Trước mắt nhiều người, Lan Ngọc cúi xuống hôn Vỹ Dạ, làm cho khuôn mặt nhỏ hắn của nàng đỏ bừng.



"Ê !" - Lâm Vỹ Dạ vểnh miệng lên, tay phải chùi miệng sau đó mới thở lại.



Lan Ngọc nhíu mày, "Không cho lau!"



Chẳng lẽ nụ hôn của cô làm cho nàng khinh bỉ như vậy sao?



Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ có thể quang minh chính đại hôn nàng!



Xem ra. . . . . . Phải chuẩn bị tốt một chút . . . . . .



"Oa!"



Nàng giống như cơn gió chạy ào vào trong Ninh gia, vừa vào cửa, giày còn chưa kịp cởi, giống như quan viên khám xét nhà, nhìn đông ngó tây, chạy đi chạy lại.



Bà Lê Giang kinh ngạc nhìn người đang chạy qua chạy lại trong Ninh gia, ngơ ngác, vẻ mặt không biết có chuyện gì đang xảy ra.



Bà vốn không biết xảy ra chuyện gì!



Vừa rồi, bà còn đang quét dọn, nghe tiếng xe quen thuộc, đều cho rằng cô chủ đã trở về. Nhưng mà.....khi bà mở cửa, còn chưa kịp nhìn, đã thấy một thân ảnh nho nhỏ, nhanh như cắt chạy vào.



Hù dọa bà, đến bây giờ tim bà vẫn còn đập thình thịch, chỉ sợ đó là cướp.....



Đời này bà sẽ không thấy được cháu gái yêu quí của bà rồi!



Phục hồi lại tinh thần, Bà Lê Giang lập tức đuổi theo cái thân ảnh kia, bà đã hơn 50 tuổi, dù chạy thế nào cũng không đuổi kịp, một Lâm Vỹ Dạ chừng 20



Nhưng mà, Lâm Vỹ Dạ lại giống như người nhàn rỗi, không kiêng nể gì cả mà đi dạo "cửa hàng" đối với nàng mà nói, cả Ninh gia hoàn toàn có thể so sánh với một nhà hàng cao cấp!



Từ trên xuống dưới, tổng cộng có 7 tầng. Bên trong có thang gác, thang máy, có thể tùy ý chọn lựa. Mà ở tầng một, sàn nhà không phải là đá cẩm thạch như các nhà khác, mà là một.....dòng suối nhỏ?!



Nàng ngồi xổm xuống, đôi mặt to chớp chớp, chăm chú nhìn vật bên trong..



Bên trong dĩ nhiên là có. . . . . . Cá!



Rất nhiều cá, lớn nhỏ đều có, loại cũng giống nhau!



Lâm Vỹ Dạ vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng gõ thủy tinh dưới chân, như không tin được thứ mình đang nhìn thấy.



Mà những con cá kia sau khi nghe tiếng gõ, toàn bộ bị kinh hãi mà chạy.



Hắc! Hắc! Hắc!



Đồ chơi thật tốt, Lâm Vỹ Dạ cười, lại tìm được đồ để chơi rồi!







Tobe Continue

[Cover] Cô Bé!!! Em Thay Đổi Cuộc Đời Tôi Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ