Người phụ nữ mạnh mẽ kéo Vỹ Dạ không chịu đi, không chú ý chút nào đến đại sảnh, vẻ mặt mọi người kinh ngạc. Cô cho rằng, những người này chẳng qua là kinh ngạc, cô đường đường một người cao ráo, thế nhưng lại ép buộc một cô gái nhỏ.Nhưng nào ngờ, cô lại suy nghĩ hoàn toàn khác với mọi người.
Tiếp theo, hai người tới thang máy bên cạnh, Vỹ Dạ vẫn là không chịu tiếp tục đi, rối gỗ trong tay nàng như một đống vải rách.
"Chị gái, tôi không tố cáo chị . . . . . có thể bỏ qua cho tôi được không?"
Cô nhếch miệg, hàm răng trắng lộ ra."Không thể."
"Thật là một người phụ nữ tàn bạo, đáng ghét !" - Nàng lẩm bẩm.
Cô đều nghe thấy, không có nói gì nữa, bởi vì thang máy đã xuống tới.
Đinh
Thang máy dừng ở tầng cao nhất của công ty này.
Như cũ, chưa kịp chạy đã bị bắt lại, Vỹ Dạ thầm nghĩ khóc lớn, khóc rống, ra sức khóc!
Người phụ nữ níu lấy cổ áo của nàng, đẩy cửa chính ra, hướng vào phía bên trong nói to: "Tớ mang đồ chơi về."
Tiếp theo, lại cúi đầu xuống, dụ dỗ khuôn mặt đang oán giận: "Đồ chơi ngoan ngoãn, chị đồng ý với cô, sẽ mua kẹo cho cô ăn."
"Tôi không cần kẹo! Đáng ghét, thả tôi ra!"
Vỹ Dạ nâng đầu lên, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn, chợt phát hiện... nơi này rất quen!
Vừa ngẩng đầu, người phụ nữ ở trong phòng tổng giám đốc đang xử lý công việc thấy nàng
"Dạ?" - Không phải nàng muốn đi dạo phố sao?
Vỹ Dạ theo thanh âm nhìn lại, "Ngọc?"
"Hai người biết nhau?" - Người phụ nữ chen vào một câu, kinh ngạc không thôi.
Lan Ngọc buông bút, ôm lấy Vỹ Dạ, nhàn nhạt mở miệng: "Giang, cô ấy là người phụ nữ của tôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Vỹ Dạ đỏ bừng."Ê. . . . . . Cái gì mà phụ nữa của Ngọc a!" - Thật sự làm cho người ta hiểu lầm
Hương Giang ảm đạm, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm vào Vỹ Dạ, món đồ chơi thú vị thế mà. . . . . .
Cô gượng cười hai tiếng: "Ngọc, cô ấy thật thú vị ."
Cúi người xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, cảm thụ làn da mềm mại." Nói cho chị biết em tên gì."
Lâm Vỹ Dạ vung tay của cô ta ra, bất mãn, lúng túng nói, "Đồ đáng ghét, tại sao tôi phải nói cho chị biết? !"
Cho dù là bạn tốt nhiều năm của mình, động tác của Hương Giang cũng làm cho Lan Ngọc cảm thấy có chút là không vui.
Lan Ngọc không thích người khác đụng vào Vỹ Dạ của cô dù chỉ một chút, cho dù là bạn tốt của mình cũng không được! Nói cô tham muốn cũng được, là người phụ nữ chủ nghĩa cũng được, tóm lại là cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy!
"Giang, buổi tối chúng ta mới họp gặp." - Ngụ ý, hiện tại nên đi đi, Lan Ngọc có ý tiễn khách.
Hương Giang sao có thể không biết ý tứ của cô ta? Nhưng trên khuôn mặt tuấn tú tà mị cũng vẫn là nhìn không ra manh mối gì.
"Vậy được rồi, Ngọc, buổi tối mình tới tìm cậu." - Quay đầu nhìn về phía Vỹ Dạ "Buổi tối chị mua kẹo cho em ăn đó, nhớ phải ngoan ngoãn ."
"Đi nhanh lên !" - Nàng không cần ăn kẹo của cô ta!
"Không cần nhớ chị quá !" - Nói xong, xoay người biến mất ở cửa.
Lan Ngọc nhìn cửa hồi lâu, hỏi Vỹ Dạ "Dạ, tại sao em biết cậu ấy?"
"Ai nha! Nói lại giận, em vốn là muốn đi chơi một trận, kết quả. . . . . ." - Lòng nàng đầy căm phẫn nói ra chuyện gặp mặt vừa rồi .
Nghe nàng nói, lông mày của Lan Ngọc càng nhăn, chỉ sợ cái tên kiêu ngạo kia cảm thấy hứng thú với bảo bối của cô, cô thầm nghĩ.
"Ê, Ngọc, chị làm sao vậy?" - Sắc mặt khó coi như vậy.
"Không có việc gì, Dạ, từ nay về sau nhớ rõ, nếu có khả năng thì cách xa cậu ấy, biết không?"
"Không cẩn thận gặp thì làm sao?"
"Kiếm cớ rời đi, hoặc là gọi điện thoại cho Ngọc. Tóm lại, có khả năng thì cách xa."
"Được rồi!" - Nàng nhận lời.
"Ngoan."
Lan Ngọc cúi người, hôn trán Vỹ Dạ, nàng lại bỏ lỡ một tia lóe ra trong mắt của cô
Tobe Continue
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cover] Cô Bé!!! Em Thay Đổi Cuộc Đời Tôi
FanfictionCô xem nàng là con nít nhưng lại dám ăn sạch sẽ nàng, không những thế cô còn muốn chiếm giữ nàng làm của riêng cho bản thân mình, muốn nàng vĩnh viễn chỉ ở bên cạnh cô mà thôi. Liệu một cô gái ngây thơ, non nớt như nàng co...