Thôi chết! Bị người ta nhìn thấy rồi!
Mễ Bối ngẩng đầu nhìn. Cậu sinh viên dong dỏng cao đang đứng ngay bên trái cô. Ánh mặt trời chiếu sau lưng anh ta, Mễ Bối không trông rõ mặt. Cô nheo mắt, nhưng cũng chỉ thấy 1 bóng đen mờ mờ, đầu tóc rối bù.Lúc này, chuông vào học đột nhiên vang lên. Bóng đen khẽ chuyển động, gương mặt không còn bị ngược sáng toát lên 1 sức quyến rũ lạ kỳ, 2 hàng lông mày rậm nhướng lên chứng tỏ chủ nhân của chúng là người rất ngang ngược, đôi mắt đẹp đang từ trên cao nhìn xuống, dường như không hề quan tâm tới Mễ Bối đang ngồi dưới đất, cặp môi mỏng nhếch lên tạo thành 1 đường cong hoàn hảo, rõ ràng là đang tỏ ý mỉa mai, chế giễu Mễ Bối.
Anh ta nhìn chằm chằm vào đầu gối trắng muốt đang chảy máu của Mễ Bối, ánh mắt tà ác như mắt quỷ hút máu:
-Chảy máu rồi!
Sau đó anh ta lại lạnh nhạt ngước mắt lên, hờ hững buông thêm 1 câu:
-Chảy máu rồi!
Dường như 2 câu vừa rồi là của 2 con người hoàn toàn khác nhau vậy. Mễ Bối ngẩn người ra nhìn người con trai lạ, không biết phải làm sao.
Anh chàng kia nói xong, ưỡn ngực đi thẳng, không buồn quay đầu lại.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá, nghịch ngợm nhảy múa trong sân trường tràn ngập mùi hương thơm mát của mùa hạ. Mễ Bối ngồi dưới đất, máu chảy dọc theo đầu gối xuống chân. Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên máu của Mễ Bối,1 mùi tanh nồng bốc lên khiến người ta phải rùng mình. Chẳng trách trên Thiên đình vẫn nói con người có máu có thịt, xước da 1 chút là sẽ đau, sẽ chảy máu. Mễ Bối nhìn chăm chú vào vết máu trên chân mình, nhớ lại cuộc sống không có cảm giác trên Thiên giới, thầm cảm thấy rằng đau đớn làm con người ta sáng suốt hơn.
Anh chàng kia đã đi xa rồi, nhưng Mễ Bối vẫn còn nghe anh ta lẩm bẩm:
-Khổ nhục kế hả? Trò này cũ lắm rồi.
Mễ Bối cố nhịn đau, gắng gượng đứng dậy rồi mới phát hiện đã vào giờ học, cả ngôi trường rộng lớn hầu như không 1 bóng người, lẽ nào vừa mới đi học ngày đầu tiên, cô đã bị muộn?
Mễ Bối quên cả vết thương ở chân, khập khiễng lê bước trên con đường nhỏ. Hầu như chẳng còn thấy bóng học sinh mặc đồng phục đâu nữa, Mễ Bối lo lắng đưa mắt nhìn khắp nơi, mồ hôi đầm đìa... Có lẽ, cô đã lạc đường mất rồi.
Đột nhiên, từ phía xa, chợt xuất hiện 1 vật thể màu trắng đang chuyển động, trông rất giống 1 học sinh mặc đồng phục của trường. Mễ Bối liền mừng rỡ đuổi theo bóng dáng đó." Đi theo anh ta, nhất định sẽ đến được khu lớp học".
Lại gần, cô mới nhận ra bóng trắng này chính là anh chàng có ánh mắt giống quỷ hút máu lúc nãy. Anh ta đang ung dung đi đằng trước, miệng gặm bánh mì, tay phải cầm 1 bịch sữa. Bộ đồng phục trắng của anh ta vừa nhàu nát vừa dúm dó, đầu tóc rối bù như tổ quạ. Mễ Bối cứ lặng lẽ theo sau anh ta, rẽ hết đường này sang đường khác.
Anh chàng kia dường như phát hiện ra Mễ Bối đi theo mình, lúc đi qua chỗ rẽ, anh ta còn liếc mắt nhìn cô 1 cái, ánh mắt có vẻ hơi ngạc nhiên, rồi lập tức chuyển thành giễu cợt, sau đó lại tiếp tục sải chân bước về phía trước. Mễ Bối nghiến răng, nhịn đau chạy theo.
BẠN ĐANG ĐỌC
Yêu anh hơn cả tử thần
Teen FictionTên truyện: Yêu anh hơn cả tử thần Tác giả: Tào Đình Số chương: 20 Tình trạng: Đã full Văn án: Một chàng trai hiền lành, tài năng, trong một lần hiến máu nhân đạo không may bị nhiễm HIV. Những tưởng chàng không thể thoát khỏi căn bệnh thế kỉ quái ác...