Chương 4

274 10 0
                                    

Tan học về nhà...

-Mễ Bối, về rồi hả con?

Bà Mạc giúp Mễ Bối cởi cặp sách, cứ như 1 bà mẹ đón con gái đi lấy chồng xa về thăm nhà, ôm lấy vai cô, hỏi hết câu này đến câu khác. Nào là ở lớp có ai bắt nạt con không, nào là các bạn học có tốt không...

Mễ Bối dịu dàng nhìn bà Mạc, thở dài, không hiểu tại sao Thượng đế lại cho mình 1 người mẹ nuôi tốt như bà, cô có gì mà đáng được như vậy chứ? Nhớ lại cuộc sống khó khăn 19 năm qua, hình như Thượng đế đang đùa cợt cô vậy. Mễ Bối thường hay nhìn bà Mạc rất chăm chú, thầm thắc mắc không hiểu tại sao bà lại tốt với mình như thế.

Bà Mạc nhận ra tính cách của cô gái nhỏ trước mặt mình rất đơn giản, chỉ cần cho cô bé 1 chút ấm áp, cô bé sẽ cảm động mãi không quên, thế nên bà lại càng đối tốt với Mễ Bối. Thức ăn trong bát của Mễ Bối cao ùn lên như kim tự tháp. Bà Mạc thì luôn miệng nhắc:

-Ăn nhiều đi con, ăn nhiều mới khoẻ mạnh được !

Đến nửa đêm, cậu chủ nhà họ Mạc mới về. Lẽ nào 1 ngôi nhà ấm áp tình người như vậy lại không hấp dẫn nổi trái tim phiêu bạt của anh ta? Rốt cuộc anh ta là người như thế nào?

Tối hôm ấy, Mễ Bối ngủ rất ngon. Nhưng được nửa giấc, thì giấc mơ của cô lại bị Cửu Hoàng tử quấy nhiễu.

...

-Bối Bối, nàng đã yêu con người rồi phải không?

-Làm gì có! -Mễ Bối thẳng thắn đáp.

-Còn 1 ngày nữa là chúng ta thành hôn rồi, nàng có vui không?

-Ư...

-Nàng đã tìm được ân nhân chưa?

-Dạ, vẫn chưa.

-Bối Bối, hôm nay Mẫu hậu kể cho ta nghe 1 câu chuyện. Từ rất lâu rồi, có 1 tiên nữ xuống trần gian, chỉ vì 1 giọt nước mắt mà tiên nữ đó đã vĩnh viễn không thể trở lại Thiên đình, trở thành người phàm mãi mãi.

-Tại sao?

-Hình như là, thần tiên xuống trần thì sẽ có thân thể, máu thịt giống như con người, chỉ có 1 thứ duy nhất mà thần tiên không có, đó là nước mắt.

-Vậy sao? Nước mắt là gì?

-Chính là... nước chảy từ trong mắt ra!

-Nước gì mà kỳ lạ vậy?

-Vậy đó! Được rồi, nàng cứ yên tâm đi tìm ân nhân đi. Trời sắp sáng rồi... Mễ Bối!

-Dạ!

-Ta sẽ đợi nàng!

-Vâng!

Trước khi biến mất, Cửu Hoàng tử khẽ hôn lên trán Mễ Bối...

...

Chỉ trong nháy mắt, cô đã không nhìn thấy bóng Cửu Hoàng tử đâu nữa. Quang cảnh xung quanh trở lại bình thường.

Mễ Bối giãy giụa, ngồi bật dậy trên giường, ngẩng đầu lên nhìn ra cửa sổ đã thấy bầu trời trắng nhờ. Xa xa, đường chân trời ánh lên sắc hồng. Trời sáng nhanh vậy sao? 19 năm đã qua rồi ư? Mễ Bối đưa tay sờ trán, nhớ lại ánh mắt của Cửu Hoàng tử. Ta sẽ đợi nàng!

Yêu anh hơn cả tử thầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ