Thời niên thiếu - Chương 6

4.7K 536 30
                                    

Mark Lee sững sờ, hiển nhiên là trí não vẫn chưa kịp phản ứng với thông tin này, chỉ đứng đó nhìn trân trân vào Lee Donghyuck.

"Em xin anh, anh hãy đưa em đi đi." Lee Donghyuck đẩy cánh cửa thủy tinh ra, vươn tay, níu tay áo Mark Lee lại, "Em thật sự yêu anh."

Mark Lee nhìn cậu, chỉ là nhìn cậu, một lát sau, anh bảo Lee Donghyuck buông bàn tay đang kéo áo mình ra, Lee Donghyuck trông thấy anh quay đầu lại nói với đồng nghiệp: "Em có việc đi trước, chắc có lẽ ngày mai sẽ không tới được, em sẽ xin phép ông chủ sau."

"Đi luôn á? Không thay đồ à?"

"... Không được." Mark Lee quay đầu, nhìn khuôn mặt của Lee Donghyuck, "Bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn là thay đồ."

Vừa nói xong, Lee Donghyuck đã nhìn thấy Mark Lee đưa tay vuốt ve cổ tay cậu, sau đó thì thào nói một câu: "Chạy đi."

Trong giây phút đó, Lee Donghyuck suýt nữa đã rơi nước mắt, mặc dù cậu không biết đến tột cùng là vì sao.

Bọn họ bắt đầu chạy như bay trong đêm, cậu mặc một chiếc hoodie màu đỏ, còn Mark Lee mặc một bộ đồng phục màu đỏ, trong đêm tối, tựa như cùng nhau bốc cháy.

Đây là hình ảnh chỉ xuất hiện trong giấc mơ của Lee Donghyuck.

Mark Lee kéo cậu chạy như điên, hai người chạy thật lâu, sau đó, mới dừng lại trước cửa một tòa nhà.

"Căn phòng ở tầng cao nhất chính là nhà anh." Mark Lee dừng một chút, "Em có muốn lên không."

Lee Donghyuck hé miệng khẽ thở gấp, chạy nhanh không gián đoạn khiến hơi thở của cậu bất ổn, nhưng cậu nhanh chóng gật đầu, như thể sợ rằng một giây sau Mark Lee sẽ hối hận. Lúc bước chân vào nhà Mark Lee, Lee Donghyuck căng thẳng gần chết, cậu biết, cậu được bước vào thế giới của Mark Lee rồi.

Mark Lee mở cửa ra, nhà anh sạch sẽ còn có mùi thơm, tuy rất nhỏ và chỉ có một mình Mark Lee ở, nhưng lại có cảm giác rất ấm áp, cái cảm giác ấm áp hoàn toàn khác biệt với nhà cậu.

Lee Donghyuck đi vào trong phòng của Mark Lee, nhìn từ góc độ của cậu thì trên trường có đủ loại giấy được dán lên, gần như dán kín phòng, từ trên xuống dưới đều là bản nhạc.

"Anh thích âm nhạc." Cậu quay đầu lại nói với Mark Lee, là câu khẳng định.

Mark Lee mỉm cười, anh đứng ở cửa phòng, nhìn Lee Donghyuck: "Lee Donghyuck, đến cùng thì em muốn gì."

Lee Donghyuck ngồi xuống giường của anh, ngẩng đầu lên, nhìn anh đầy ngưỡng mộ: "Em muốn anh dẫn em rời khỏi nơi này, ngay bây giờ."

"Nhưng chúng ta có thể trốn đi đâu được đây." Mark Lee dừng lại vài giây, "Mặc kệ chúng ta ở đâu, cha em đều có thể tìm thấy chúng ta."

"Ở đâu cũng được, nếu như bây giờ em quay về, em sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa, vĩnh viễn. Mark Lee, đây là tình yêu của em, chỉ em mới có thể bảo vệ được nó."

Mark Lee nhìn thẳng vào Lee Donghyuck, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn thấy ai có ánh mắt kiên định như vậy, Lee Donghyuck ngồi ở nơi này, trên giường anh, mặc một chiếc hoodie đỏ rực rỡ, cặp mắt xinh đẹp của cậu đang nhìn về phía anh, bờ môi đẹp đẽ ấy đang nói những câu mà anh không thể thốt ra.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Pizza Boy (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ