Thời niên thiếu - Chương 4

4.9K 570 29
                                    

Mark Lee ngồi trong phòng, đưa mắt nhìn bức tranh của Lee Donghyuck, im lặng không lên tiếng.

Lần trước, Lee Donghyuck nói cho anh biết, cậu từ chối lời xin lỗi của anh, cậu muốn dùng việc này để đổi lấy một buổi hẹn hò.

Mark Lee cảm thấy sự việc đang đi về hướng phức tạp, ngay từ khi bắt đầu anh đã không muốn có liên quan gì đến Lee Donghyuck.

Thế nhưng mà, việc về bức tranh đúng là do anh làm cậu tổn thương, anh không muốn người khác cần mình, nhưng thích một người không phải là việc sai trái, anh có thể từ chối người khác, nhưng không thể gây tổn thương cho người ta.

Điều này cũng dẫn tới việc anh không thể từ chối yêu cầu đi chơi của Lee Donghyuck, ngoại trừ đồng ý thì không còn lựa chọn nào khác.

Nghĩ đến phiền muộn, Mark Lee cầm lấy guitar chơi ca khúc mà mấy ngày nay anh đang viết, thứ Mark Lee thích nhất chính là âm nhạc, nhưng anh hoàn toàn không muốn chuyển sở thích này thành nghề nghiệp, cho dù Lee Jeno khen ngợi tài năng của anh không dứt lời, còn vô số lần đề cập anh gửi demo cho các công ty, nhưng trong lòng Mark Lee hiểu rõ, bản thân mình sẽ không ở một chỗ lâu dài, kể cả thành phố này, cũng đã dừng chân quá lâu rồi.

Đối với Mark Lee mà nói, tình cảm của mình sẽ không nhận được hồi đáp, cho nên ngược lại, anh cũng không muốn ai yêu mình.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn bỗng rung lên, một tin nhắn đến từ Lee Donghyuck: "Ngày mai anh có thể đi cùng em tới cửa hàng bán họa cụ được không?"

Cậu dùng từ rất cẩn thận, như thể đang khẩn cầu anh, thật ra không cần như vậy, nếu như xét về địa vị của bọn họ trong sự việc này. Mark Lee nhìn tin nhắn, vài phút sau mới gửi câu trả lời: Đương nhiên là được.

Lúc Lee Donghyuck nhận được tin nhắn trả lời từ Mark Lee, cậu căng thẳng đến mức cầm điện thoại năm phút đồng hồ mà không dám mở ra xem, cuối cùng vẫn lao tới trước mặt Robin: "Robin, chú có thể xem giúp cháu phía trên viết gì không."

Robin hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn gác công việc trên tay lại, nhìn vào điện thoại của Lee Donghyuck: "Thiếu gia, trong này viết đương nhiên là được."

Đột nhiên, nét mặt khẩn trương của Lee Donghyuck biến thành một nụ cười tươi rói: "Thật sao!!!"

Sau khi được Robin gật đầu xác nhận, cậu vui vẻ cúi xuống, chẳng biết để tay chân ở đâu mới phải, mãi mới dũng cảm nhìn thoáng vào màn hình điện thoại, phát hiện Mark Lee thật sự viết như vậy, Lee Donghyuck hoàn toàn không giấu được cảm xúc kích động trong lòng, hô to với Robin một câu, "Cháu về phòng đây!" Rồi xoay người chạy lên lầu.

"Thiếu gia đã biết yêu rồi à." Lúc này, quản gia thực tập ở bên cạnh đi tới, tò mò hỏi Robin.

Robin ngơ ngác, rồi mỉm cười: "Có lẽ."

Lee Donghyuck chạy về phòng, vừa nằm lên giường kéo chăn trùm kít mặt, vài phút sau lại vén lên, cười ngây ngô với trần nhà.

Trên trần nhà có gắn sao dạ quang, từ nhỏ đến lớn gian phòng của cậu đều được bài trí như thế này, bây giờ chuyển nhà quản gia cũng cố gắng hết sức để giữ cho phòng cậu nguyên vẹn, ánh sáng dạ quang điểm tô trong căn phòng tối mịt, tựa như bầu trời đêm đầy sao.

[Edit][Longfic | MarkHyuck] Pizza Boy (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ