5

3.5K 274 21
                                    

Chẳng có sự thật nào là được che đậy mãi mãi, chẳng có nỗi đau nào đau hơn là người mình thích rời đi....ngay trước mắt mình.

Tống Á Hiên chứng kiến một màn tình bể bình vừa rồi liền không giữ nổi bình tĩnh mà quyết định trốn luôn giờ học đó. Cậu lang thang khắp nơi, đi quẩn quanh những con phố nhỏ đầy mùi ẩm mốc và ô uế.

Một đám người bất thình lình chặn cậu lại. Cậu chẳng có nhã hứng tiếp chuyện, bèn lập tức tỏ thái độ chán ghét.

Tên đầu sỏ có vẻ như thích thú hơn cả, hắn bước lên phía trước, thăm hỏi cậu bằng nụ cười trào phúng:

- Này chàng trai trẻ, cậu có tâm sự sao? Đi với tôi, lão tử sẽ làm cậu vui vẻ.

Tống Á Hiên nhìn playboy trước mặt, khẽ cười:

- Ồ? Vậy cho hỏi danh tính của vị đại lão đây?

Hắn bước tới gần cậu, bàn tay rắn chắc không kiêng nể đặt lên đôi vai mỏng manh tựa sương khói ấy. Hắn tà mị bước đi, để lại cậu ngây ngẩn.

Giọng nói hắn khác hẳn những tên to con thô kệch nơi đầu đường xó chợ, nó ấm áp lại xen lẫn phần ôn nhu, nghe rất bắt tai. Nhưng đối với cậu thì chất giọng trời sinh của Lưu Diệu Văn vẫn là hoàn mỹ nhất, thánh thót, dịu dàng, trầm thấp.

Cậu chả nhớ hôm đó đã cùng hắn đi đâu, làm những việc như thế nào.Cậu chỉ nhớ, hắn tên.... Nghiêm Hạo Tường.

.

Lưu Diệu Văn biết cậu cúp học liền liều mạng đi tìm, nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh. Diệu Văn phát hỏa, đúng, phát hỏa! Cậu không dạy dỗ được Tống Á Hiên, không dám thổ lộ với Á Hiên! Thật sự nhu nhược, hèn nhát, vô dụng! Diệu Văn nghĩ thế đấy.

Lưu Diệu Văn ngồi bịch xuống ghế đá trong khuôn viên trường, bàn tay đưa lên trán thô bạo lau đi dòng mồ hôi đang dần chảy xuống miệng. Cổ họng cậu khô rát, cháy bỏng không nói nổi thành lời. Mệt mỏi nằm xuống, Lưu Diệu Văn nhắm nghiền mắt, hai mu bàn tay đã nổi đầy gân xanh.

Mã Gia Kỳ thân là hội trưởng hội học sinh nên không quản trời nắng gắt mà đi tuần tra xung quanh trường. Đôi mắt sắc bén của anh quét qua từng ngóc ngách trong khuôn viên, chợt khựng lại và dừng hẳn trước bóng dáng ai đó đang nằm trông có vẻ mệt mỏi.

Anh bước lại gần, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai con người kia. Cậu học sinh đó ngẩng mặt lên, Mã Gia Kỳ lập tức trợn tròn mắt. Trước mặt anh bây giờ là một Lưu Diệu Văn không hề có sức sống, đôi mắt đỏ ngầu hằn những tia máu, bàn tay vẫn nắm thành đấm đang nhễ nhại mồ hôi. Chưa bao giờ, chưa bao giờ anh lại thấy một Lưu Diệu Văn thảm hại đến như vậy.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống gần cậu, khẽ giọng hỏi han:

- Chú làm sao thế? Trông bộ dạng sao lại thảm thương thế này?

- Anh không hiểu được!

-Chú cứ nói đi, anh nghe chú! Chúng ta là bạn, không phải sao?

Lưu Diệu Văn nhìn chằm chặp Mã Gia Kỳ nhằm tìm kiếm sự kiên định. Như thấy được sự bất an của người mình coi là em trai ruột, ánh mắt Mã Gia Kỳ lại càng kiên định thêm nữa. Lưu Diệu Văn rốt cuộc cũng chịu mở miệng, âm thanh mang theo tiếng nức nở nhỏ:

[Shortfic / Văn Hiên] MẬT NGỌTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ