8

4.3K 276 25
                                    

Vì người thương mà nỗ lực chiến đấu, vì hạnh phúc mà chấp nhận đánh đổi.

Tình cảm đơn thuần của chúng ta đẹp hệt như bản tình ca vậy. Đẹp đến nỗi chẳng ai có thể chơi lại lần hai.

Tác giả ngôn tình đã nói rồi, nếu là kẻ tương tư thì sẽ hay bị mắc vào những tình huống máu chó dở hơi. Tống Á Hiên mấy ngày trước còn tặc lưỡi coi khinh, bây giờ lại đang tự mình vật vã trong khung cảnh cẩu huyết chết tiệt này!

Giữa cổng trường đông nghịt học sinh thế kia, lại có một chỗ náo nhiệt đến lạ. Học sinh nữ tò mò vây xem, liền không tự chủ được mà phun máu mũi như núi lửa. Đụ má nó, giai đẹp xếp thành đống như này, có điên mới không gục! Chưa thỏa mãn được lòng hư vinh, người đã bị Mã Gia Kỳ đuổi về hết.

Tống Á Hiên vẻ mặt xoắn xuýt đứng giữa Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường. Cậu đem đôi mắt tinh tường của bản thân nhìn sang Diệu Văn một cái, thấy anh chàng lạnh tanh không cảm xúc liền chuyển tầm ngắm sang Nghiêm Hạo Tường. Cứ nhìn mãi như vậy, Mã hội trưởng thực sự không xem nổi nữa, liền mạnh dạn đi tới vỗ cái bốp vào lưng thằng em trai, ho khù khụ ra hiệu.

Mà Lưu Diệu Văn đứng im như trời trồng, ánh mắt sắc lẹm liếc muốn đục lỗ trên mặt Nghiêm tiên sinh. Nghiêm Hạo Tường lưu manh cười đểu một cái lại càng khiến Lưu đang sinh khí nổi bong bóng nóng trên đầu.

Tống Á Hiên mệt muốn chết rồi! Máu chim, máu lợn, máu dê, máu gà, máu người gì đó cũng được, tại sao lại cứ phải máu chó thế này cơ chứ? Liệu sự tình không ổn, hai bên đã căng đứt dây đàn thế kia hù Tống vô tội run một trận, trong lúc hỗn loạn mà tận lực lén lút rời đi.

Chỉ vừa quay lưng và tiến về phía trước một bước nhỏ, Tống Á Hiên đã bị Lưu Diệu Văn nắm lấy cổ áo,lôi xồng xộc đem về.

Lôi lão tử cũng được. Nhưng cậu lôi tôi như chó như vậy là sao? Uy nghiêm cả đời của lão tử bị nhà ngươi kéo về cát bụi hết rồi.

" Aizo bảo bối~ Cưng chưa gì đã muốn giới thiệu anh với bạn bè rồi sao? Dù có hơi đường đột nhưng anh thích!" - Nghiêm Hạo Tường không chút tiết tháo dở giọng nhão nhoét trêu đùa.

What the pig? Cái tình huống này là sao? Lão tử trời sinh chậm hiểu, mấy người có thể nói cái gì làm cho Á Hiên tôi dễ hiểu được không?

Mã Gia Kỳ căng thẳng nhìn Lưu Diệu Văn đã sớm đen mặt từ lâu. Vị học trưởng này đang cật lực lên án con heo nhỏ Tiểu Tống nha, ăn gì mà ngốc như heo thế kia? Bị người ta trêu đùa mà còn đứng thẫn thờ ở đó, còn vô tư cắn móng tay. Anh có thể không quan tâm chú, Á Hiên! Nhưng chú làm ơn để ý thằng em trai trời đánh của anh được không? Nó sắp sửa cầm dầu hỏa đi đốt nhà người ta rồi đó.

Lưu Diệu Văn ngẩng mặt lên, gương mặt nam tính trầm ổn nay nguội lạnh, chả thấy nổi một tia cảm xúc cơ hồ hiện hữu. Ngoài mặt thế thôi, nhưng chẳng ai biết sâu trong cơ thể cậu, mạch máu đột nhiên chảy nhanh hơn, mang theo nhiệt độ khiến cả cơ thể cậu nóng bỏng. Cái đầu thông minh mà trước kia người khác luôn muốn bổ nó ra để lấy não, nay lại bị đình trệ một cách đáng sợ. Trong đầu cậu chỉ oang oang câu nói của Nghiêm Hạo Tường.

[Shortfic / Văn Hiên] MẬT NGỌTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ