Chương 2

1.2K 88 11
                                    

Đường Việt nắm lấy bàn tay của Nhuận Ngọc, khuôn mặt lộ vẻ ngạc nhiên, sương mù dày đặc tan hết, phong cảnh khắp nơi hiện ra. Nhà gỗ tinh xảo phía trước đầy hoa cúc trắng kiều diễm, bên tai còn nghe rõ tiếng nước suối chạm vào đá gần đó. Ngay cả con chim tước nho nhỏ cũng khiến cho Đường Việt khó nén hưng phấn, nhất thời quên mất thân phận.

Trong bụi hoa thỉnh thoảng có mấy con thỏ trắng chạy qua, làm cho Đường Việt vui vẻ tươi cười. Còn không đợi nhóc cười xong, mắt liền nhìn thấy một người mặc áo đen cách đó không xa. Khi hắn thấy nhóc thì không vui, nụ cười trên mặt nhóc cứng đờ, theo bản năng nhích lại gần người đứng bên cạnh mấy phần.

“Thuộc hạ tham kiến công tử, không biết vị tiểu công tử này là ai?”

Người đàn ông cung kính đi tới trước mặt vị bạch y kia, rũ tay hướng về phía y thi lễ một cái, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Đường Việt đang co mình sau lưng bạch y, len lén lộ ra cái đầu.

“Không biết tiểu công tử tiếp cận công tử có mục đích gì, mong ngươi khai báo đàng hoàng, nếu không đao kiếm của tại hạ không có mắt, làm tiểu công tử bị thương thì thất lễ.”

Đường Việt bị động tác của đối phương làm cho kinh hãi không thôi, có chút hoảng sợ trợn to hai mắt nhìn lưỡi kiếm bén nhọn trước mặt, quả thực không ngờ rằng đối phương sẽ phản ứng lớn như vậy.

“Nghịch Vân, ngươi lo lắng thái quá rồi, đây chẳng qua chỉ là một đứa trẻ thôi mà”

Thấy hắn hành động như vậy, mặt mũi như ngọc của bạch y kia không chút nào kinh ngạc, lại có chút bất đắc dĩ cười nhẹ, nhẹ nhàng giơ bàn tay lên dùng đầu ngón tay đẩy thanh kiếm rời khỏi Đường Việt mấy phần xong liền dắt tay nhỏ của Đường Việt vào trong nhà gỗ.

“Bạn nhỏ, đây là tại hạ làm một ít điểm tâm, không biết có hợp với khẩu vị của ngươi không, trà thơm cũng vừa mới pha xong, đúng lúc có thể cho ngươi no bụng.”

Bạch y nhân vừa lên tiếng, đúng lúc cắt đứt khuôn mặt đầy ngạc nhiên nhìn trong căn nhà bày trí đơn giản mà tao nhã của Đường Việt. Bị phát hiện động tác nhỏ của mình, Đường Việt ngượng ngừng tay nắm chật thành chưởng che dưới ống tay áo rộng, mắt cẩn thận nhìn bạch y nhân kia, rất sợ đối phương sẽ vì vậy mà chán ghét mình.

“Tiểu tiên Đường Việt, vẫn chưa biết tục danh của tiên quân là gì, sao lại ở động phủ này tu luyện?”

Đường Việt nói tới ống tay áo rơi xuống sàn gỗ, nhóc kẽ vuốt ống tay áo rộng lớn kia, hai tay chồng lên nhau, hướng tới bạch y nhân thi lễ một cái mới ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt chói sáng như sao trời của đối phương.

“Tiểu thần tiên đa lễ rồi, tại hạ không phải tiên quân gì cả, chẳng qua chỉ là một người phàm tục mà thôi, nhận không nổi danh hiệu tiên quân, tiều thần tiên gọi tại hạ là Nhuận Ngọc được rồi.”

Nghe tới cái tên Nhuận Ngọc kia, ngón tay vừa mới định cầm chun trà của Đường Việt nhất thời run rẩy, làm cho chun trà rơi xuống bàn gỗ, nước trà màu nâu văng lên quần áo, làm cho quần áo có mấy điểm vàng.

[Húc Nhuận] [Yêu Vương x Ngọc] Người dưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ