Chương 46: TpA - Thẩm An lắng nghe

166 12 0
                                    

Cái gì gọi là kem ly hương vị mặt trời? Còn ngọt ngọt, ấm áp? Thẩm An đặc biệt 囧. Càng 囧 chính là đứa bé này còn đặc biệt thân mật ôm chặt lấy hắn? Vừa rồi không phải là còn cố sức giãy dụa sao?

Thẩm Duệ nhìn đứa nhóc giống bạch tuộc dính lấy Thẩm An, ánh mắt hơi hơi nheo lại, nói với Thẩm An và mấy người khác đang tò mò nhìn đứa nhóc rằng, “Được rồi, chúng ta đi về trước, đừng làm cho mọi người lo lắng.”

Thẩm Duệ dứt lời, liền mỉm cười đoạt lấy đứa nhóc trong ngực Thẩm An, “An An, đứa nhỏ này để anh ôm.”

Đứa bé bị Thẩm Duệ ôm đi, giọng nói non nớt không ngừng lảm nhảm trong đầu Thẩm An đột nhiên im bặt.

Thẩm An càng thêm xác định, đứa bé này không biết nói, nhưng lại có thể để hắn nghe thấy! Hoặc là nói, hắn có thể nghe thấy “Thanh âm” (tiếng lòng) của đứa bé này, là công năng của linh thủy bí quyết lắng nghe vạn vật?

Đứa bé bị Thẩm Duệ ôm lấy liền cứng đờ, muốn giãy dụa, nhưng Thẩm Duệ cúi đầu mỉm cười, lộ ra răng nanh chói lọi (răng sói =]]). Ánh mắt đứa bé ngấn lệ, vạn phần ủy khuất không dám cử động nữa.

Đoàn người thật mau trở về nơi đoàn xe đóng quân, Thẩm Duệ đưa tay giải trừ kết giới, vì thế trên mảnh đất trống rỗng liền xuất hiện xe của bọn họ. Dương Sở Thuần líu lưỡi, cúi đầu nói đùa với đứa bé trong ngực, “Nhìn, Thẩm đại nhân biến ma thuật! Lợi hại không.?!”

Đứa bé mắt to mông lung, trong nháy mắt, nhìn Thẩm Duệ không chuyển mắt.

Dương Sở Thuần thấy đứa bé không để ý tới chính mình, không khỏi bất mãn vò đầu, đứa né này không phải là tự bế chứ? Từ lúc Thẩm đại nhân giao đứa bé này cho hắn, đứa bé liền mắt to mông lung, muốn khóc không khóc, ngoan ngoãn cho hắn ôm, nhưng mặc kệ hắn đùa như thế nào cũng không để ý tới hắn… 囧, hắn như vậy không được trẻ con thích sao?

*****

Bọn họ tiến vào phạm vi kết giới, Thẩm Duệ đưa tay lập lại kết giới. Bởi vì đã rõ ràng trong thành phố này có thứ cổ quái tồn tại, Thẩm Duệ lại đem kết giới tăng mạnh một tầng, để ngừa sơ sót.

Thẩm Duệ vừa mới dựng lên kết giới, Lưu Khiết, Từ Trường Thiên còn có cha Thẩm mẹ Thẩm đều vội vàng xuống xe.

Cha Thẩm đánh giá xác định mấy người đều bình yên vô sự, mới lộ ra tươi cười, chỉ vào đứa bé trong ngực Dương Sở Thuần, cười tủm tỉm hỏi, “Tiểu Dương Tử, cậu nhặt đâu ra đứa bé này vậy?”

Dương Sở Thuần ngốc hồ hồ mỉm cười, gãi đầu, “Thẩm bá bá, đây là Thẩm An đệ đệ nhặt được. Không phải con.”

Cha Thẩm sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Thẩm An. Thẩm An đã ôm lấy đứa bé từ tay Dương Sở Thuần, vừa ôm qua, trong đầu vang lên tiếng khóc la kinh thiên động địa, “Oa a oa a…”

Thẩm An nhíu mày, đau đầu, đây là nó khóc sao??? Oa a oa a, sao lại gào khóc thảm thiết như vậy?

Thẩm Duệ thấy Thẩm An cau mày đau đầu, liền túm lấy đứa nhóc, khi Thẩm An còn kinh ngạc hết sức, mỉm cười đưa cho mẹ Thẩm ánh mắt đang tỏa sáng, “Mẹ, đứa nhỏ này bẩn quá, mẹ tắm cho nó, thuận tiện cho nó ăn gì đó. A, đúng rồi, nó không biết nói.”

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ