Chương 20: Sét giữa trời quang

173 9 0
                                    

Hôm ấy là thứ sáu, sở điện tan ca sớm hơn một tiếng. Bốn giờ rưỡi chiều, Vương Đại Xuyên vừa huýt sáo vừa đủng đỉnh rời cơ quan về nhà, trên đường còn tạt vào mua gói thuốc lá, sôi nổi bắt chuyện với các đồng nghiệp đi bên cạnh.

Từ sở điện về nhà họ Vương gần tới mức khiến người ta sôi gan, chỉ tầm mười phút, nên dù la cà cỡ nào cũng phải tới được nhà. Thế nhưng bữa nay lộ trình có vẻ gì đó bất an. Vương Đại Xuyên vừa rời nhiệm sở, bước qua cổng tiểu khu, còn cách nhà chừng một dãy phòng, lại đột ngột té xỉu.

May mắn có dì Lâm tan ca đi đón con ngang qua đó, nhanh chóng gọi 120 tới. Bệnh viện thông báo, là xuất huyết não.

Giả Quế Phương tay đang giũ bụi áo lông thì ngừng lại, đánh rơi cái áo xuống đất.

Đối với nhiều người, cuộc sống mỗi ngày đều xoay quanh gạo dầu muối trà dấm, làm lụng bằng đôi tay trắng, kiếm nhiều xài nhiều, kiếm ít xài ít. Đời này chỉ cầu gia đình bình an, sáng sớm mọi người cùng đi làm, chiều tối mọi người cùng về nhà, cùng quây quần ăn một bữa cơm lành. Cuộc sống bình lặng trôi đi như dòng nước hiền hòa, có là tự lừa mình cả đời, cũng thấy vô cùng hạnh phúc.

Thế nhưng, Phật nói, con người sinh trong sáu đạo luân hồi, tuy rằng tích thiện, nhưng không tất sẽ được nhiều phúc trạch. Chúng ta không phải sinh ra để hưởng phước, mà vì chịu khổ mới phải đầu thai. Kinh thánh bảo, từ khi Adam và Eva bị đuổi khỏi vườn địa đàng, bắt đầu không có cái gọi là hạnh phúc. Với những thế nhân sinh sau đẻ muộn, họa chăng chỉ nhằm gánh chịu tội nghiệt tổ tiên đã gây ra.

Bất luận ra sao, đời là phù du, miên man khổ ải, sinh lão bệnh tử, không thoát một chữ nào.

Người ta vẫn thường nói, hạnh phúc vốn là thứ mong manh, như hoa trong kính đục, trăng soi đáy nước, một làn gió qua, tất thảy đều tan biến. Thế nhưng chúng ta luôn không chịu tin, mãi cho rằng, những khổ hạnh này, không thể nào bóp chết được ta, chẳng qua là muốn ta trước khi có được hạnh phúc, phải trải qua tư vị mất mát, để rồi thấu tường triệt để hạnh phúc là gì.

Song, quá trình trải qua ấy, với Giả Quế Phương và Vương Thụ Dân lại hết sức kinh tâm động phách.

Theo như hồ sơ kiểm tra sức khỏe tổng quát hàng năm của sở điện, Vương Đại Xuyên nhìn thì thân thể cao khỏe đó, nhưng bên trong lại rỗng không, lại còn mang trong mình nhiều bệnh ngầm như thuốc nổ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Vương Đại Xuyên trước giờ vẫn không tin. Ở tuổi ông đã từng trải qua biết bao nhiêu là sóng gió. Hồi bé từng kinh qua ba năm thiên tai liên tiếp, từng chịu đói chịu rét. Rồi tới thời cách mạng văn hóa, tất cả rủ nhau trì trệ. Sau thì đến kì kinh tế mở cửa, nhìn Trung Quốc biến hòa thần kỳ chỉ trong ba mươi năm. Tuổi dần một lớn, theo không kịp bước tiến thời đại, thế nhưng vẫn cứ đinh ninh rằng chẳng cần thuốc thang gì vẫn cứ sống khỏe phây phây.

Những gì đã từng đi qua, hầu như có thể viết thành một quyển hồi kí dày cộm. Những khi thích có thể tùy thời nhắc lại. Biển rộng sông dài, chớp nguồn mưa bể. Có gì từng không chịu qua? Vậy nên, câu nói cửa miệng của Vương Đại Xuyên chính là, "Có chuyện gì mà thân này chưa qua, cứ nghe tui đi cấm sao bao giờ."

Nhất thụ nhân sinh (Priest)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ