Chương 14: Bánh hạt dẻ bí đỏ

678 40 5
                                    

Kiều Quan Niên cố ý liếc liếc mắt tới ngọc bội trên eo Thành Ôn, lại lấy mắt cười như không cười nhìn thoáng qua Tưởng Mục Thăng.

Chính lúc này, có một âm thanh rất nhỏ phát ra từ phía dưới, thoáng cái đã thấy một nữ nhân trẻ tuổi, nàng khoác một bộ sườn xám Sứ Thanh Hoa xẻ tà, bộ sườn xám bao trọn lấy dáng người  thướt tha mảnh khảnh của nàng, tóc xõa tùng tùng tán tán, lại không thấy loạn, có vẻ cực kỳ lười biếng, lại như xóa xuân tươi mới.

Trên tay nữ nhân kia nâng một cái  khay gỗ, bên trên đại vài cái hũ, nàng hướng lên lầu hai, đang chuẩn bị hướng đi tiếp lên trên thì thấy mấy người họ đứng đó, nàng bèn dừng  bước, ôn nhu cười nói: “Thì ra Kiều gia ở chỗ này.”

Kiều Quan Niên thấy nữ nhân kia liền quay đầu giới thiệu với Tưởng Mục Thăng và Thành Ôn: “Vị này chính là Nguyễn Dục cô nương, chính là chủ tiệm phường trà cổ cùng Hồn Xuân Lâu.”

Tuy rằng vừa rồi vào cửa chỉ là liếc mắt một cái, nhưng Thành Ôn vẫn cứ nhớ rõ, nữ nhân này vừa mới ở sân khấu kịch xướng khúc cùng đám nữ hoa đán, lúc này đã tẩy trang, chỉ là vẫn còn lưu lại chút phấn nhàn nhạt, tố nhan ( mặt mộc ) cũng khiến người ta cảm thấy như đang ngắm cảnh đẹp ý vui.

Nguyễn Dục cười nói: “Nghe danh  Tưởng lão bản cùng Thành nhị gia đã lâu, tiểu nữ tử rất ngưỡng mộ các ngài.”

Nàng nói, khe nâng cái khay trong tay, nói: “Nhị vị lão bản nếu đã tới, hay là  cùng ngồi xuống nếm thử tay nghề Nguyễn Dục đi.”

Nguyễn Dục tiếng nói mượt mà êm tai, hơn nữa nghe cũng rất hấp dẫn, mọi người trở lại lầu ba, vào thuê phòng, Nguyễn Dục đem khay đặt lên bàn, mở vài cái hũ ra, trong hũ đầu tiên là những khối băng nhỏ, hũ thứ hai vừa mở ra đã có thể ngửi được một mùi hường chua ngọt.

Nguyễn Dục đổ canh vào chén nhỏ, dùng muỗng nhỏ tinh xảo lấy băng bỏ vào canh, bưng lên tới trước mặt Kiều Quan Niên, Kiều Quan Niên ra hiệu ý bảo lấy cho Tưởng Mục Thăng trước.

Tưởng Mục Thăng nhận lấy, Nguyễn Dục lại đổ một chén nhỏ, bỏ vào chút băng, đưa đến trước mặt Thành Ôn, Thành Ôn nhận lấy, cảm ơn, uống một ngụm nhỏ, thì ra là nước ô mai ướp lạnh, vừa uống đã cẩm nhận được mùi vị chua ngọt nồng đậm, thúc giục người ta uống thêm ngụm nữa.

Tưởng Mục Thăng cũng uống một ngụm, cười nói: “Không ngờ Nguyễn cô nương còn có loại tay nghề này.”

Nguyễn Dục chậm rãi nói: “Làm Tưởng lão bản chê cười rồi……”

Nàng nói, quay đầu nhìn về phía Thành Ôn, “Nghe người ta nói tay nghề của nhị gia không tầm thường, không phải người bình thường có thể so sánh, Nguyễn Dục múa rìu qua mắt thợ rồi.”

Thành Ôn khẽ cười, hắn cũng không thích uống nước ô mai, bởi vì nước ô mai có một mùi tanh nhàn nhạt, hoặc là chính là có vị ngọt sáp ( quá ngọt ), hai vấn đề này là khó nhất giải quyết, vị giác Thành Ôn tương đối nhạy, bởi vậy không quá thích uống nước ô mai.

Mà Nguyễn Dục tự tay ướp nước ô mai, vừa vặn có cả mùi tanh mùi tanh nhẹ và vị ngọt sáp, không có loại cảm giác thanh ngọt vốn có, may mà còn ướp lạnh, cảm giác mùi tanh và vị ngọt sáp còn giảm đi chút ít.

Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Aug 21, 2020 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

[ Đam Mỹ / Song Tính ](Edit) Trọng sinh chi dược thiện phường [ H+ ]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ