5

634 93 9
                                    


Những ngày cuối cùng trên ngôi trường cấp Hai, Hạo bám dính lấy Khôi suốt. Bình thường chúng nó cũng dính lấy nhau mà, nhưng không phải như dạo gần đây.

Ngồi trong lớp, Hạo làm bài cũng phải ngồi sát rạt vào người thằng kia. Giờ ra chơi, nó còn níu lấy Khôi, ôm chặt cậu không cho cậu đi vứt vỏ hộp sữa. Chở nó trên xe đạp, cậu còn bị nó ôm eo, đầu dựa vào lưng cậu. Thỉnh thoảng nó còn kéo mặt cậu ra, hôn chụt cái vào má cậu và nheo mặt lại mà cười khúc khích.

Kể cả Khôi cũng hay ôm ấp, cũng ngồi sát vào Hạo, nhưng là ôm cho thằng kia nghẹt thở, không cho nó quậy phá, và ngồi sát vào nó,...cũng chỉ vì cậu không muốn người khác tách hai người ra mà chen vào giữa ngồi thôi.

Nhưng còn hôn, thì cậu chưa bao giờ làm.

Cậu hỏi nó thì nó bảo: "Sắp xa nhau rồi thể hiện tình cảm nhiều hơn."

Khôi nghĩ lại cũng thấy đúng, chúng nó sắp thi chuyển cấp, lên cấp ba sẽ học trường khác nhau, nên khả năng chơi thân với nhau như này rất khó. Nó nói vậy cậu cũng không suy nghĩ gì cả. Vả lại, nó bám dính cậu nhiều hơn, cậu cũng...thích. Khôi không biết vì sao mình lại nghĩ vậy, nghĩ lại cậu mới thấy bản thân mình cũng 'kì quặc' ghê.

Chơi với nhau lâu nên hai thằng bị dở hơi giống nhau là phải.

Trưa.

Ngay bây giờ đây, tại tiệm thuê sách nhà anh Vũ, Hạo đang tựa đầu vào vai cậu, đặt quyển vở lên đùi và viết chi chít những con số trên đó. Còn Khôi đang học thuộc mấy tác phẩm văn học, cậu làm xong toán từ nãy rồi.

Giờ này không có đứa trẻ nào đến đọc sách, nên anh Vũ đang thảnh thơi ngồi nghiên cứu đống sách Luật trên bàn học ngay sát cửa, nơi có cánh thủy tinh trắng muốt rung rinh trong nắng. Thấy hai đứa kia có động tĩnh gì, anh lại ngẩng đầu lên nhìn, khẽ mỉm cười rồi tiếp tục tập trung quyển sách dày cộp của mình.

Tựa người vào giá sách đằng sau, Khôi thấy mỏi lưng, liền kêu thằng Hạo đổi tư thế để cậu ngồi lại. Thằng Hạo ngồi thẳng dậy, để Khôi tựa đầu lên vai mình. Hai đứa chúng nó ngồi xuống đất, xếp mấy quyển sách cũ xung quanh làm 'rào chắn'. Từ ngoài cửa nhìn vào sẽ không ai thấy chúng nó cả, cộng cả chiếc bàn dài mà Vũ đang ngồi che lấp nữa, hai đứa kia chẳng khác nào tàng hình luôn.

Hình như Hạo đã làm xong bài, nó đang vẽ những hình thù không rõ ở cuối vở. Nói như vậy thôi, nhưng nó vẽ đẹp lắm. Mấy nét nguệch ngoạc của nó cũng có thể trở thành kiệt tác nghệ thuật không hay. Thằng Khôi vẽ cũng đẹp. Trước đó hai đứa có rủ nhau đến lớp học vẽ của một thầy giáo, nhưng từ khi chúng nó cắm đầu vào ôn thi thì xin thầy nghỉ tạm thời. Có lẽ là sau khi thi xong, Khôi và Hạo đến lớp vẽ tiếp để thư giãn đầu óc.

Hương hoa thủy tiên thoang thoảng trong không khí, quyện với mùi hoa bưởi trên mái tóc thằng Hạo, vô cùng dễ chịu. Nhưng Khôi thấy mùi hoa bưởi thơm hơn. Chiếc bút của Hạo lượn vòng vòng trên trang giấy, nó thẫn thờ, hỏi Khôi.

"Ra trường rồi mày có nhớ tao không?"

Khôi rời mắt khỏi quyển vở, ngẩng đầu lên nhìn nó. Ánh mắt cậu kiên định, nhìn con người bên cạnh vẽ lung tung vào vở, mái tóc đen dài rủ xuống trán.

[GYUHAO|JUNWON] Nắng Hà Nội Có Làm Tóc Em Thêm Vàng?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ