Chương 104: Ngoại truyện 20: Con yêu 3

8.3K 240 9
                                    

Editor: Trà Đá.


Đường Đường được 100 ngày, rốt cuộc cũng có tên chính thức.

Hoắc Tư Nam.

Lần đầu tiên Nam Từ nghe tên này cực kỳ chán ghét.

Cô đương nhiên biết Hoắc Lâm có ý gì, nhưng cũng không ngờ là anh suy nghĩ lâu như vậy lại cho ra một cái tên tầm thường như vậy.

Kết quả lời vừa nói ra tới miệng, thì cô trực tiếp bị Hoắc Lâm hôn đến ngạt thở. Nếu như Nam Từ không phải hồi phục sức khỏe sau sinh, thì có lẽ anh sẽ “Giải quyết” cô ngay tại chỗ.

Cho nên sau này Nam Từ không dám ý kiến nữa, Tư Nam thì Tư Nam, dù sao cô cũng đặt tên ở nhà cho con là Đường Đường cũng rất trẻ con, lần này tên thật thì cũng y chang như vậy.

Đường Đường được 100 ngày rất đơn giản, thật ra thì Hoắc Lâm cũng không có ý định tổ chức gì.

Nhưng sau khi mẹ Chu Khởi nghe thấy tin này, còn cố ý gọi điện thoại cho Nam Từ, nói cái gì cũng có thể bỏ qua, nhưng 100 ngày của con mình thì nhất định phải tổ chức cho lớn.

Mẹ Chu ở bên kia nói một tràng, mặc dù Nam Từ cảm thấy có chút mê tín. Nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không nên bỏ qua tâm ý của người lớn.

Thế là cô thương lượng với Hoắc Lâm một chút, chỉ mời một số bạn bè thân thiết, cũng coi như là có bữa tiệc 100 ngày cho Đường Đường.

Bởi vì lúc trước làm náo loạn hôn lễ của trợ lý Trương, cho nên Nam Từ cực kỳ áy náy, lần này coi như cũng là một cơ hội, cô đã sớm gọi điện thoại cho Hoắc Lâm nói trợ lý Trương tan làm thì đến nhà dùng bữa cơm.

Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu, có thể dẫn người nhà theo.

Trợ lý Trương là ai, ông chủ chủ động lên tiếng mời, đương nhiên anh ta hiểu rõ đối phương có ý gì.

Cho nên sau đó Hoắc Lâm và anh ta không nói gì, nhưng trong lòng anh ta tính toán một tí, lập tức biết ngay là ông chủ nhỏ được 100 ngày.

Nghĩ tới đây, trong lòng trợ lý Trương lại cảm thấy cảm động.

Lúc quay về chỗ ngồi còn nhắn Wechat cho cô vợ nhỏ, nói ông chủ cũng không phải là không có tính người, ông chủ nhỏ được 100 ngày còn mời chúng ta qua ăn cơm!

Cô vợ nhỏ của anh ta là người rất thực tế, ở đầu bên kia không có tâm tình vui sướng gì, đợi hơn nửa ngày mới nhắn lại một câu.

[Không cần đi quà gì à?]

[Mua quà không cần bỏ tiền sao?]

[Anh cảm thấy với thân phận của ông chủ nhỏ, thì tiền lương của anh có đủ để mua quà sao?]

[A, ngây thơ, nhà tư bản sẽ không để cho người phía dưới sống dễ dàng đâu!]

[Dù sao thì em cũng không đi, cũng đừng mượn tiền em để mua quà!]

Cố Chấp Ngọt (Triệu Thập Dư)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ